Như Đoá Hoa Sương ( Truyện “chắc là” Ngắn | Gào )
Phần 7: Vì cô đơn nên yêu một người. Vì yêu một người nên càng cảm thấy rất cô đơn.
“Không ai có thể đánh mất dù là quá khứ hay tương lai - làm sao con người có thể đánh mất thứ mà họ không có? Chỉ có khoảng khắc hiện tại là có thể bị cướp đi. Và nếu đó là tất cả những gì họ có, thì còn gì khác có thể bị đánh mất nữa đâu?” - MARCUS AURELIUS
Như hầu hết những người trẻ tuổi khác, tôi thường xuyên thức khuya. Cho dù ai cũng thừa biết rằng, thức khuya hại cho sức khoẻ và là điều chẳng nên làm thường xuyên. Nhưng sự tĩnh lặng của màn đêm luôn có một sức quyến rũ kỳ lạ. Đôi khi, tôi cảm thấy đêm thật bận rộn. Nhưng khác với sự bận rộn của ban ngày, khi màn đêm xuống, chúng ta bận rộn một cách thong thả hơn với những gì mình thích.
Nghĩ lại thì, suốt khoảng thời gian chúng tôi bên nhau, là khoảng thời gian tôi ngủ ngon giấc nhất. Mỗi lần ở bên anh, anh đều đưa tay cho tôi gối đầu lên, suốt cả một đêm. Nếu tôi cựa mình, anh sẽ vòng tay ôm tôi lại, rồi vỗ nhẹ cho tôi ngủ ngon. Giống như dỗ dành một đứa trẻ vậy. Sau tất cả những cảm giác thăng hoa loé lên rồi chợt tắt, người phụ nữ sẽ luôn nhớ nhất cảm giác an toàn khi ở bên cạnh người đàn ông của mình. Chẳng phải thế sao?
Yêu đôi khi đơn giản chỉ là một giấc ngủ ngon trong vòng tay đối phương.
Mặt Trời có một cuộc sống vô cùng rượt đuổi. Anh bận rộn. Rất bận rộn. Đó là cái giá phải trả cho thành công. Chẳng ai thành công sớm mà thong dong bao giờ. Đừng tin vào những bài học làm giàu trong sách vở, hay lời răn dạy của những chuyên gia quản lý thời gian bằng miệng. Họ xây dựng lên một cuộc sống lý tưởng hoàn toàn không có thật. Tất cả những người thành công mà tôi biết đều cống hiến thời gian của họ từng phút giây cho sự nghiệp, trong đó bao gồm rất nhiều mối quan hệ cần phải duy trì, chăm sóc và quan tâm.
Không có ngoại lệ.
_________
Quay trở về đêm hôm đó, chúng tôi đã ở bên nhau. Chẳng phải như những đứa trẻ mới rung động lần đầu. Nhưng cảm xúc khi ở bên anh luôn rộn ràng, hoang dại và đầy mới mẻ với tôi. Tôi không phải cô bé mới lớn rụt rè. Nhưng lúc bên anh, tôi vẫn luôn thấy mình bé nhỏ. Anh luôn dẫn dắt tôi. Dẫn dắt cả tâm trí lẫn thể xác, dẫn dắt cả tình yêu với một phần tâm hồn chìm đắm trong mộng tưởng mà anh xây dựng nên.
Anh rất mãnh liệt, không chỉ ở đêm đầu tiên của chúng tôi ở hòn đảo xa xôi ấy. Mà cả sau này, mỗi lần chúng tôi bên nhau, anh đều mãnh liệt và thô bạo như vậy. Anh có vẻ là người thích sở hữu. Nó thể hiện qua mọi cử chỉ, hành động và cả cách anh chiếm lấy cơ thể tôi. Anh luôn để lại trên cổ và gần xương quai xanh của tôi những vết bầm tím như đánh dấu chủ quyền. Có lần, tôi nói với anh, khi anh tiến đến như thể đang muốn … cắn cổ tôi vậy: “Đừng làm thế! Em không muốn để lại hickey. Lần nào cũng cả nửa tháng mới hết. Đau lắm.”
Nhưng anh mặc kệ, phớt lờ lời tôi nói.
Anh là thế. Luôn luôn làm điều bản thân muốn. Thiêu đốt tất cả những gì cản trở mong muốn và con đường phía trước của anh.
Tất cả ở đây, có thể, gồm có cả… tôi trong đó.
Sau đêm đầu tiên bên nhau, chúng tôi vẫn tỏ ra bình thường với tất cả mọi người xung quanh. Nhưng rõ ràng, mối quan hệ này đã bước sang một giai đoạn mới. Chuyện ngủ với một ai đó ở thời đại này, không chứng minh điều gì to tát cả.
Nhưng việc ngủ với người mình yêu, lại khác, nó đã mở sang trang mới với sự tin tưởng và kỳ vọng lớn hơn vào mối quan hệ. Kỳ vọng ở đây không mang hàm ý hôn nhân hay ràng buộc. Kỳ vọng chính là cảm giác như mình đã chắc chắn là một phần rất gần, rất gần với người mình yêu thương. Sự tiếp xúc thể xác của những kẻ đang yêu không đơn thuần chỉ là thoả mãn dục tính bên trong mỗi người. Khi yêu, nó còn là xúc tác cho tâm hồn gần nhau thêm một chút.
Tôi không còn đặt cho mình quá nhiều câu hỏi hay lo lắng vẩn vơ nữa. Những tuần sau đó có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong mối quan hệ của chúng tôi. Mọi thứ đều yên bình trôi qua.
Anh Long tài xế đã xin đi làm trở lại. Việc muốn ở nhà thường xuyên với vợ con cũng không thể thay cho việc cần có một thu nhập tốt để nuôi sống cả gia đình. Sau một thời gian chăm vợ sinh nở, anh đã không thể tìm kiếm được một công việc nào có thu nhập tốt hơn làm tài xế cho Mặt Trời. Chính vì vậy, anh ấy xin quay trở lại.
Nhìn anh Long ái ngại, rụt rè, khó khăn lắm mới mở lời được, thực sự trông rất đáng thương. Anh ấy to lớn, nhìn hơi bặm trợn nhưng vô cùng hiền lành. Anh Long đã làm việc cho Mặt Trời nhiều năm, vốn kiệm lời, tài xế riêng thì nên như thế. Vì trên xe, có mọi bí mật, vậy nên Mặt Trời rất vui mừng chào đón anh Long trở lại.
Anh ấy cũng là người duy nhất, à không, ngoại trừ Quang, biết mối quan hệ của tôi và Mặt Trời.
Một tuần trước sinh nhật tôi, vào đầu tháng 5, anh ấy phải đi công tác. Nhìn vào lịch trình, tôi có thoáng chút buồn, vì có vẻ như anh ấy sẽ không về kịp sinh nhật của tôi.
Nhưng nghĩ lại thì ngày đấy tôi sống thật buồn cười. Rõ ràng là rất mong đợi những bất ngờ lãng mạn vào ngày sinh nhật. Nhưng lại luôn tỏ ra chẳng quan trọng lắm.
Tôi nhận ra lúc đó, mình theo đuổi tôi của lúc này, tôi của rất nhiều năm sau mới có thể là tôi của những năm hai mươi đầy khao khát.
Đến một lúc nào đó, bạn thậm chí đủ bận rộn để quên đi sinh nhật của chính mình. Bạn sẽ bật cười thấy bản thân khi xưa thật ngốc nghếch khi muốn háo hức mà lại cứ phải cố tỏ ra đã trưởng thành.
Trước lúc anh bay, anh nói với tôi rằng:
- Anh sẽ cố gắng về trước ngày Lucy về.
Tôi có đôi chút hụt hẫng nhưng vẫn mỉm cười, hôn anh chúc anh đi thuận lợi.
Anh phải về trước ngày Lucy về nước là đúng rồi, bởi đó là con gái anh mà. Tôi đâu thể ghen tị với một đứa trẻ. Vậy là quá hẹp hòi, xấu tính. Nhưng không biết, anh có nhớ rằng sắp đến sinh nhật tôi không nhỉ?
Tôi nhanh chóng xua đi suy nghĩ đó.
Năm nào mà chả có sinh nhật. Sao cứ phải đặt nặng làm gì?
Anh dặn anh Long ở nhà đưa đón tôi trong một tuần anh đi công tác. Nhưng tôi cảm thấy việc này rất phô trương và không cần thiết. Nên đã nói anh Long cứ thoải mái nghỉ phép một tuần để chăm sóc vợ con. Tuần đó, tôi đi làm bằng chú xe ôm quen thuộc. Cảm thấy yêu đương thật tốt, nhưng những ngày không có anh ở đây, tôi rất nhớ, cũng lại cảm thấy… rất tự do.
Xét cho cùng khi ấy tôi con trẻ, người trẻ thường muốn nhiều thứ lắm.
Về tôi và Quang, có lẽ tình cảm của Quang dành cho tôi, chỉ mình tôi cảm thấy rằng nó chẳng có gì sâu đậm kiểu yêu đương như người ngoài vẫn nghĩ. Từ sau chuyến công tác Philipine, thì ngoài gặp nhau ở công ty, thì ít khi chúng tôi nói chuyện riêng lắm.
Quang chưa từng theo đuổi tôi quá đỗi nhiệt tình. Cậu ấy vốn dĩ vẫn luôn trêu chọc, nửa đùa nửa thật. Sau này, khi chúng tôi trở nên thân thiết và hiểu nhau nhiều hơn, tôi cảm thấy sự vô tư của Quang giống như một lớp vỏ bọc che giấu đi tất nhiều thương tổn.
Chủ tịch có ba đời vợ, mẹ của Quang là vợ thứ hai. Người vợ đầu vì không thể sinh con được, nên hai người đã chia tay. Lúc chủ tịch lấy mẹ Quang, bà ấy là hoa hậu, rất đẹp và có sự nghiệp rực rỡ. Nhưng đoá hoa rực rỡ ấy, đã lui về hậu phương để chăm sóc chồng con, sau khi sinh Quang. Nếu chỉ có thế thôi, thì bức tranh cuộc đời của cậu ấy sẽ được xem là đẹp. Chẳng có chút buồn bã nào.
Nhưng mẹ Quang ngoại tình, và người mà bà ấy ngoại tình lại chính là tài xế của gia đình. Tất nhiên, chủ tịch đã không chịu được đả kích này. Họ đã chia tay, một cuộc chia tay không hề êm đẹp.
Thực ra bất cứ cuộc chia ly nào đều có lý do rất dài đằng sau đó, không chỉ có thể tóm tắt bằng một hai câu thiếu đầu, thiếu cuối.
Cuối tuần đợt Mặt Trời đi công tác, bỗng Quang nói chở tôi về, rồi lại rủ tôi đi uống một chút. Có vẻ hôm đó, tâm trạng cậu ấy hơi trùng. Nên tôi không muốn bỏ rơi bạn bè, liền đồng ý. Chúng tôi có đi một quán rượu vang vắng vẻ, ngồi chill một chút như hai người bạn. Quang trầm tư khác hẳn ngày thường, cậu ấy đã trong thoáng chốc mở cửa cho tôi bước vào trong một phần ký ức.
Trong mắt tôi, chủ tịch không phải là người xấu. Ông rất trầm lặng và kiệm lời. Nhưng có vẻ như ông là người đặc biệt không thích, cực kỳ ác cảm với những người trong showbiz. Mọi dự án quảng bá của chúng tôi cho các dự án, đều không sử dụng gương mặt đại diện nữ là ca sĩ, diễn viên hay hoa hậu. Mà chủ yếu sử dụng chính nguồn lực bên trong.
Vợ ba của chủ tịch cũng là một người phụ nữ bình thường, không phải một người nổi tiếng như mẹ của Quang trước đây.
Quang bảo rằng từ khi vào tiểu học, đã luôn nghe những âm thanh ồn ào trong chính ngôi nhà hiếm có ngày bình yên của mình. Chủ tịch rất ít nói, nhưng mẹ cậu thì lại muốn ông ấy nói. Để gây sự chú ý với chồng, chứng minh mình tồn tại trong căn nhà ấy, bà ấy đã cố gắng làm mọi thứ, từ đập phá cho đến đánh cả Quang. Và cuối cùng, bà ấy đã “all in” cho cuộc hôn nhân này bằng việc ngoại tình chấn động.
Rồi Quang hỏi tôi:
- Dù mẹ em có đáng trách. Nhưng cũng thật khổ sở đúng không? Sống trong ngôi nhà rộng nhưng sự tồn tại của mình giống như không tồn tại.
Tôi không biết sâu xa căn nguyên của những im lặng và ồn ào trong quá khứ mà Quang đã có là gì? Nhưng xét cho cùng đối với mọi đứa trẻ, không vật chất nào có thể thay thế một tuổi thơ bình yên. Tôi cũng giống Quang, bố mẹ tôi cũng chia tay nhau. Nhưng tôi may mắn hơn cậu ấy, rằng bố mẹ tôi chưa từng một ngày cư xử với nhau tệ bạc.
Bỗng dưng tôi có một sự đồng cảm da diết với Quang, tôi cảm thấy bằng một cách nào đó, chúng tôi thật hiểu những gì đối phương đã từng trải qua. Và giờ, chúng tôi giống nhau, vì chúng tôi đều chỉ có một mình, sau tất cả.
Quang mỉm cười, cầm ly rượu vang đỏ xoay nhẹ rồi chạm khẽ vào ly của tôi, đưa lên uống vơi một nửa:
- Em sợ trở thành người giống bố. Và cũng sợ lấy một người vợ giống mẹ.
Tôi nhìn vào ánh đèn đang sóng sánh phải chiếu trên ly rượu của mình. Tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng, vô thức tôi đáp:
- Quá khứ chỉ là quá khứ thôi. Sợ hãi quá khứ sẽ bỏ qua hiện tại đấy. Thời buổi này, đâu cần quan tâm quá đến hôn nhân.
Quang nhìn tôi, nhếch mép cười. Đôi mắt cậu ấy hơi đỏ. Chậm rãi rót thêm rượu vào ly của chúng tôi, Quang nói:
- Chị có vẻ không thích kết hôn nhỉ? Đám con gái chẳng phải luôn mơ về đám cưới à? Rồi sinh bao nhiêu đứa con? Gọi nhau vợ vợ chồng chồng.
Tôi cười, Quang nói đúng, ngay cả lúc này khi đang rất yêu Mặt Trời, tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn. Tôi luôn cảm thấy cứ yêu nhau là được rồi. Đâu nhất thiết phải ràng buộc nhau bằng hôn thú. Đặt tên cho một mối quan hệ làm tất cả những người bên trong nó đều áp lực.
- Ừ, không thích. Cảm thấy ngột.
Quang lại uống rồi hỏi:
- Thế với anh Minh thì sao? Chị không xác định gì à?
Tôi cười:
- Thật may là anh ấy đã có con rồi. Chắc anh ấy cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu cứ chỉ bên nhau thôi và đừng khoác thêm chức danh nào cả. Chị nghĩ thế!
Quang lấy ngón tay búng vào trán tôi khiến tôi vừa đau vừa giật mình, khẽ kêu oái. Cậu ấy nói:
- Đàn ông khi yêu sẽ muốn sở hữu. Nếu người ta không muốn ràng buộc và không chấp nhận bị ràng buộc, họ có thể đi bất cứ lúc nào. Đôi khi, bà chị à, ai đó muốn xích chị lại cũng là thể hiện tình yêu đấy. Dù anh Minh có con rồi, nếu yêu chị, vẫn sẽ muốn có con chung của hai người. Chị chưa từng nghĩ đến à?
Đúng, tôi chưa từng nghĩ tới. Cũng không muốn nghĩ tới.
Quang ghé sát vào tai tôi:
- Thế là em vẫn có cơ hội đúng không? Hay hôm nay mình thử gì đó mới không?
Tôi đẩy Quang ra:
- Vớ vẩn! Đùa ít thôi. Say rồi đấy! Chẳng có cơ hội nào đâu.
Quang phá lên cười:
- Nếu chị yêu em, em sẽ cưới chị.
Tôi cũng cười:
- Nếu cưới nhau, chị sẽ là chồng, còn em là vợ. Cái thứ đàn ông gì mà thích đòi cưới. Người ta chạy còn không xong.
Quang đáp:
- Đổi cách xưng hô đi, cho hợp với mối quan hệ trong tương lai của chúng ta. Sương ơi, Quang chờ nhé!
Bỗng điện thoại tôi reo, anh gọi video call. Nhìn màn hình một lúc, tôi ấn từ chối cuộc gọi. Quang ngó sang: “Sao thế? Sao không nghe?!”
Tôi không trả lời Quang. Nhắn lại cho anh: “Em đang đi bar với bạn. Ồn lắm.”
Anh nhắn lại: “Bar nào? Say chưa?”
Tôi chụp cho anh hình quán. Anh nhắn: “Ừm”
Một lúc sau lại nhắn: “Để anh gọi Long qua đón.”
Tôi trả lời: “Không cần đâu. Bạn em đưa về.”
Anh im lặng và không nhắn thêm gì nữa.
Quang hỏi:
- Sao chị không nói là đi với em?
Tôi cũng không biết vì sao nữa. Chỉ là tôi cảm thấy không cần thiết phải nói. Tôi cũng đâu nói dối gì? Chỉ là không kể quá chi tiết khi mà anh không hỏi thôi. Cũng chẳng có gì quan trọng cả.
________
Sang tuần vào ngày sinh nhật tôi, đêm hôm đó, tôi vẫn nghĩ chắc anh sẽ nhắn tin chúc mừng tôi vào đúng 0 giờ. Chẳng phải ai cũng mong lời chúc mừng sinh nhật đầu tiên trong ngày sinh, sẽ là đến từ những người thân của mình sao? Nhất là khi, anh đang không có ở đây. Nhưng không, có bốn người nhắn tin chúc mừng sinh nhật tôi lúc 0 giờ, nhưng không có anh. Đó là mẹ, bố, Quang và cô bạn thân lúc này vẫn đang du học thạc sĩ ở Nhật Bản.
Tôi có chút hụt hẫng không hề nhẹ.
Nhưng tôi vẫn kệ, không hề nhắn tin gì cho anh cả.
Tôi muốn chờ thêm, xem liệu anh có nhớ gì đến tôi không?!
Sáng đến công ty, Quang hỏi tôi hôm nay có làm gì vào sinh nhật không? Tôi nói rằng đã ăn tối mừng sinh nhật với bố mẹ từ tuần trước. Thực ra, tối nay vốn định về nhà sớm video call với Mặt Trời. Nhưng có vẻ anh ấy không có thời gian dành cho tôi rồi. Nên nhìn chung là không có kế hoạch gì đặc biệt cả.
Tôi nói: “Không! Như mọi ngày. Đi làm xong đi về.”
Quang búng tay: “Good! Vậy lát đi với em! Em bao sinh nhật. Sinh nhật phải vui chứ!”
Chiều, tan làm, vẫn không hề có động tĩnh gì của anh. Quang đưa tôi về nhà để thay đồ. Sau đó, cậu ấy đi về để thay quần áo và sẽ quay lại đón tôi vào lúc 9 giờ tối.
Tôi tắm rửa, chọn cho mình một bộ váy lụa đỏ ôm sát, trễ ngực, rất tôn dáng. Giữa ngực, chỗ gần xương quai xanh có một vết tím do đêm trước khi đi công tác anh “để lại”, tôi lấy phấn cố gắng che đi vì hôm nay mặc chiếc váy này, vết tím rất dễ đập vào mắt người đối diện.
Trang điểm, duỗi tóc nhẹ. Rồi ngồi bần thần nhìn điện thoại thở dài.
Điện thoại rung, tin nhắn đến, tôi vội vàng chộp lấy. Là tin nhắn của anh. Lúc đó, tôi đã mừng rỡ biết bao. Nhưng mở ra lại là: “Em ăn tối chưa? Ngày mốt anh về, sau đó anh đợi ở sân bay đón Lucy luôn. Nói anh Long ra đón anh trễ một chút vì chờ Lucy hạ cánh sau anh 1 tiếng.”
Hết. Nội dung tin nhắn chỉ đơn giản vậy. Không khác nào tin nhắn giao việc cho trợ lý xếp lịch trước đây.
Thất vọng. Tôi nhắn lại: “Ok anh.”
Muốn nhắn thêm: “Hôm nay là sinh nhật em đấy.” Nhưng lại thôi.
____________
Tối hôm đó, Quang và một vài người bạn đặt bàn tại một club nổi tiếng trong thành phố. Tôi ít khi đi club vì không thích ồn ào cho lắm. Nhưng Quang nói hôm nay hãy phá lệ đi, thả lỏng bản thân một chút.
- Xoã một hôm đi Sương bà già ơi. Hôm nay xinh đấy!
Cậu ấy vừa nói vừa lôi trong túi ra một chiwecs hộp, đưa cho tôi rồi nói:
- Chúc mừng sinh nhật.
Tôi mỉm cười nhận lấy:
- Cám ơn nhé!
Quang bảo:
- Mở ra đi
Tôi chiếc hộp nhỏ be bé màu xanh dương, bên trong là một chiếc dây chuyền nhỏ có mặt trăng khuyết ôm lấy một ngôi sao nhỏ, gắn viên đá lấp lánh màu xanh đậm bé xíu. Rất xinh.
Quang hỏi:
- Thích không?
Tôi gật đầu:
- Đẹp! Có mắt thẩm mỹ đấy! Cám ơn 100 lần nhé! Rất thích.
Quang chìa tay ra hất cằm, ra hiệu tôi đưa lại cho cậu ấy chiếc dây chuyền. Quang xoay vai tôi lại, rồi vén tóc:
- Để em đeo cho. Hôm nay mặc cái váy này hợp đấy. Người lùn xấu như chị nên mặc đồ đẹp vào để tăng giá trị thẩm mỹ lên nhớ! Suốt ngày mặc đồ công sở trông như hâm dở.
Tôi nhăn mặt:
- Chê bai ít thôi. Ghét của nào trời trao của nấy! Chê lùn chê xấu, mai mốt yêu phải ai còn lùn xấu hơn tôi.
Quang bật cười:
- Ơ thật không? Thế thì Quang ghét cay ghét đắng Sương xấu xí lùn tịt.
_________
Đêm hôm đó, tôi đã uống rất nhiều. Phần vì không khí trong club, phần khác vì tâm trạng có đôi chút chông chênh. 11 giờ 30 phút, màn hình Led của Club hiện lên chữ: “Happy birthday Ms An Sương.”
Quang và các bạn hú hét, xoay người tôi quay lại nhìn về phía Dj. Nhạc Happy Birthday remix vang lên, Dj còn không ngừng: “Happy Birthday Ms An Sương. Một món quà đến từ Mr. Huy Quang.”
Tôi buồn cười, thấy trẻ trâu như thế này thỉnh thoảng cũng vui ra phết.
_______
Khoảng một giờ sáng, tôi nói muốn về nghỉ vì đã hơi say rồi. Thấy mặt tôi đỏ au, Quang nói tôi ra ngoài đợi một chút, cậu ấy đi lấy xe.
Tôi đứng đợi Quang trước cửa, buổi đêm, không khí thật dễ chịu. Bên ngoài, cũng không ồn ào như trong club. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Bỗng có hai cô gái trẻ, có thể là bằng hoặc kém tuổi tôi, một cô bé mặc chiếc đầm bodycon ánh kim, một cô còn lại tóc dài nhuộm xám, mặc váy ngắn da màu đen, tiến lại gần tôi.
Cô gái váy ánh kim hỏi:
- Chị có lửa không?
Tôi lắc đầu.
Cô ấy lại hỏi:
- Chị không hút thuốc à?
Tôi vẫn lắc đầu. Không để ý hai người bọn họ. Tôi không nhu cầu làm quen hay giao tiếp với ai lúc này.
Cô gái váy ánh kim đưa điếu thuốc lên, lấy bật lửa trong túi châm và hút một hơi dài.
Tôi nhăn mặt khó chịu. Rõ ràng cô ta có bật lửa, sao lại còn hỏi tôi? Bắt chuyện kỳ cục.
Cô ta nói:
- Không hút thuốc, chắc cũng không chơi thuốc. Vậy là gái ngoan à? Gái ngoan sao lại đi giật bồ giật chồng người khác?
Tôi chưa kịp phản ứng gì, cô ta liền dí điếu thuốc đang hút dở vào ngực tôi.
Giật mình, do không đề phòng, tôi chỉ kịp hất điếu thuốc ra khỏi người. Nhưng đã bị bỏng một vết. Chưa kịp nói gì thì cô ta lao vào túm tóc tôi, lấy đế giày gót nhọn đạp vào bụng, khiến tôi ngã lăn ra đường.
Cô gái còn lại, đứng quay phim bằng điện thoại, không ngừng nói:
- Ngoại tình à? Cướp chồng à?!
Sau khi tôi bị xô ngã, loạng choạng đứng dậy:
- Chúng mày làm cái gì đấy hả?!
Cô gái mặc váy ánh kim chỉ tay vào mặt tôi:
- Mày yên phận làm gái ngoan đi. Đừng dở trò cướp giật. Tao cảnh cáo mày đấy!
Rồi cô ta giơ tay lên định tát tôi. Nhưng tôi đã đỡ được và bẻ ngược tay cô ta lại. Máu điên của tôi đã dồn lên tới não. Chẳng biết vì sao mình lại rơi vào tình huống này. Nhưng tôi không phải loại người dễ dàng để ai muốn đánh muốn chửi gì cũng được. Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, con thú trong tôi như muốn xổ lồng rồi đấy.
- Này, mấy con ranh con! Tao không biết chúng mày là ai. Đừng có mà láo lếu. Mày thích gây chuyện đúng không?! Được!
Nói dứt lời, tôi bẻ tay cô ta ra đằng sau, túm tóc giật ngược lại dí sát mặt vào cái điện thoại mà bạn cô ta đang cầm để quay lại.
- Mày thích quay đúng không? Quay cho rõ mặt bạn mày đi!
Cô gái kia bỗng chốc trở nên ú ớ. Còn cô gái váy ánh kim thì cố gắng gồng mình giật người khỏi tay tôi. Miệng liên tục chửi bới tục tĩu.
Đúng lúc này, Quang chạy xe tới. Thấy cảnh tượng đang diễn ra, Quang vội vàng chạy tới, kéo tay tôi ra.
- Chuyện gì vậy Sương?
Mặt tôi bị xước và chảy máu do bị quẹt vào móng tay của cô gái kia. Tôi lấy tay lau vết máu:
- Hai con thần kinh này tự nhiên lao vào chị.
Quang nheo mặt nhìn hai cô gái. Cô váy đen vẫn đang cầm điện thoại quay phim. Quang hất mặt cô váy ánh kim lên:
- Chuyện gì đấy?!
Cô gái ánh kim không trả lời, tức tối định tiếp tục lao vào tôi, bị Quang ngăn lại rồi tát cho một cái tát trời giáng, đến mức tôi còn kinh hãi. Vì Quang rất cao to, bàn tay rất lớn. Cái tát ấy hằn vết trên mặt cô ta.
Cô ta ôm mặt nức nở:
- Anh đánh em vì con già này? Mắt anh có bị mù không?
“Già?” - Ngày hôm nay tôi mới vừa mới tròn hai mươi ba. Thật là quá đáng.
Tôi bất giác hiểu ra tình huống này là gì. Quang tức giận, mặt nóng phừng phừng, cậu ấy chỉ thẳng vào mặt cô gái váy ánh kim:
- Cô im ngay!
Tôi kéo tay Quang:
- Dừng lại đi. Mình là đàn ông. Nên nhớ thế.
Quang hất tay tôi ra:
- Chị ra kia chờ em.
Tôi nhìn hai cô gái, phần vì đang vẫn khá là đau, nên chỉ nói:
- Đừng làm gì khi không bình tĩnh.
Rồi ra phía xe của Quang, đứng dựa vào xe, quan sát bọn họ.
Hoá ra tôi bị đánh ghen vì Quang à? Việc này thật quá oan uổng rồi. Tôi vừa đau, lại vừa thấy trải nghiệm này thật tức cười, nên nhếch mép cười nhẹ một cái.
Mẹ tôi từng dạy rằng: “Con không được phép bắt nạt ai trước. Nhưng nếu bị ai bắt nạt, tuyệt đối không để yên cho họ muốn làm gì thì làm.”
Bao năm nay bươn chải một mình, tôi đã luôn thực hiện tốt lời dạy của mẹ. Nhưng lần này, quả thực là vô vị quá. Bị đánh ghen oan. Càng nghĩ càng buồn cười.
Quang quay lại, xót xa nhìn khuôn mặt và vết bỏng trên ngực tôi. Cậu ấy muốn lấy tay chạm nhẹ, nhưng dường như lại sợ làm tôi đau.
- Xin lỗi Sương nhé!
Tôi nhăn mặt:
- Yêu đương kiểu gì toàn gái giang hồ ghê thế!
Quang lắc đầu:
- Yêu đương gì đâu. Hẹn hò mấy ngày. Không hợp thì chia tay. Nhưng mấy con bé này vớ vẩn quá.
Tôi hất đầu chủ ý bảo Quang lên xe:
- Về thôi. Say đã mệt còn bị ăn đánh oan.
Quang gật đầu; vẻ mặt không nguôi áy náy.
Ngồi lên xe, tôi nói với Quang:
- Mình là đàn ông. Lần sau dù có chuyện gì cũng không nên động chân động tay với phụ nữ. Đàn ông cứ đánh phụ nữ đã là sai rồi.
Quang im lặng suốt chặng đường về. Tôi cảm nhận được sự áy náy trong lòng cậu ấy đang dâng lên mạnh mẽ.
Thỉnh thoảng lại hỏi:
- Còn đau không?
Khi đến chung cư nhà tôi, tôi xuống xe, đưa lại nón bảo hiểm cho Quang:
- Không sao đâu. Chuyện ngoài ý muốn. Mấy vết thương này mấy hôm là lành thôi.
Tôi tạm biệt Quang, quay lưng định đi vào chung cư, bỗng cậu ấy nói:
- Em sẽ làm mọi thứ để bảo vệ người phụ nữ của mình, kể cả có làm tổn thương bất kỳ ai.
Tôi ngoái lại nhìn, mỉm cười:
- Nhưng, tôi không phải người phụ nữ của cậu. Tôi không cần được bảo vệ. Ngủ ngon nhé!
______________
Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở buổi tối đó, thì có lẽ chẳng có gì to tát cả. Tuy hơi đau một chút, sáng hôm sau cả người đều ê ẩm. Nhưng tôi thậm chí còn cảm thấy như… mình được tự do hơn mình vốn dĩ, được nổi loạn hơn mình thường ngày. Gồng mình trong môi trường công sở có rất nhiều quy tắc và sự ràng buộc, đôi lúc tôi cũng muốn một lần được xả hết bí bách trong lòng. Tôi bị đánh, phải, nhưng tôi cũng đã đánh lại mà.
Bảy giờ sáng, khi cơ thể còn đang rất nhức nhối vì rượu và những vết thương đêm hôm trước, điện thoại tôi reo lên, tôi uể oải nhấc máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng anh với thái độ giận dữ và gay gắt:
- Đêm qua em đã làm cái trò điên rồ gì để clip tràn lan trên mạng vậy? Em có biết suy nghĩ nữa không?
__________
Tuổi trẻ là khoảng thời gian mà cho dù bạn cẩn trọng thế nào, cũng vẫn sẽ mắc vô số sai lầm.
Như Hoa chậm rãi nhấp môi vào ly trà Hoa. Dáng vẻ tao nhã. Chớp mắt, nhấc nhẹ khoé môi.
Bản thân cô biết rõ, có những sai lầm của tuổi trẻ, phải trả giá bằng cả cuộc đời. Bởi vì… chính cô, ngay lúc này, cũng đang trả giá - rất đắt.
( còn nữa )
LTG:
Xin chào các bạn, Cám ơn độc giả đã kiên nhẫn đợi phần 7. Phần này chủ yếu triển khai tình tiết để làm bước đệm cho sự trở về của Như Hoa ở những phần sau, nên không có nhiều chi tiết gay cấn lắm. Tuy nhiên, vẫn mong mọi người vẫn dành thời gian và sự yêu mến tiếp tục theo chân câu chuyện của An Sương trong bước đường tuổi trẻ.
Vì tuần này, con gái lớn của mình đã đi học online lại rồi. Công việc cũng tất bật hơn trước nên chắc cách 1-2 ngày mình mới lên một phần được. Do truyện viết cuốn chiếu nên viết tới đâu mình đăng tới đó. Xin hãy thông cảm và tiếp tục ủng hộ “Như Đoá Hoa Sương” nhé! ❤️
同時也有10部Youtube影片,追蹤數超過9萬的網紅Koolcheng Trinh Tu Trung KC Academy,也在其Youtube影片中提到,#atmgao #phatgaotudong #covid19 Chiếc máy 'ATM gạo' kỳ lạ được đặt tại địa chỉ 204 B đường Vườn Lài, quận Tân Phú, TP.HCM và hoạt động 24/24 giúp ngư...
「mai tai bar」的推薦目錄:
- 關於mai tai bar 在 Facebook 的精選貼文
- 關於mai tai bar 在 Facebook 的最佳解答
- 關於mai tai bar 在 Facebook 的精選貼文
- 關於mai tai bar 在 Koolcheng Trinh Tu Trung KC Academy Youtube 的最佳貼文
- 關於mai tai bar 在 Koolcheng Trinh Tu Trung KC Academy Youtube 的精選貼文
- 關於mai tai bar 在 Koolcheng Trinh Tu Trung KC Academy Youtube 的最讚貼文
- 關於mai tai bar 在 Mai Tai Bar - Home - Honolulu, Hawaii - Facebook 的評價
- 關於mai tai bar 在 Mai Tai Bar - Ala Moana - Kakaako - Honolulu, HI - Pinterest 的評價
- 關於mai tai bar 在 Mai Tai / Home Bar Network / Summer Cocktail Series Ep. 8 的評價
mai tai bar 在 Facebook 的最佳解答
🇹🇭Soho泰式酒吧餐廳🍻
.
🌟H.O.P. House On Peel 🌟係喺蘇豪區嘅🇹🇭泰酒吧餐廳🍻,裝修用心,環境氣氛良好,身物仲要幾高質添!😍
.
🥩The Crying Tiger Steak "Seua Rong Hai" $208
美國安格斯肉眼扒煎至五成熟🥩,軟嫩可口,肉味香濃!🥰加埋特調醬汁,🌶酸辣中帶一點點甜,份外惹味!😋
.
🍢Wagyu $32
🍖Naem Sour Pork Sausage $32
🐷Pork's Neck $28
H.O.P.啲串燒都幾高質!👍🏻跟埋沙嗲醬同埋🌶辣椒醬,鐘意點咩都得!😉
.
🍝Thai Basil Chicken Spagetti (half) $68
🍃金不換嘅香氣好突出,而且仲要辣辣哋同埋甜甜哋,充滿泰式感覺嘅意粉!🥰
.
🍍Pineapple $28
大大件燒菠蘿🍍,烤至外層焦香,中間爆汁💥,正!💗
.
🍗Chicken Wings $52
炸到酥脆嘅單骨雞翼,同泰式甜辣醬係絕配!😇
.
🍹Mai Tai $110
以甜口嘅Rum酒加果汁調配而成,😘入口香甜帶溫和嘅酒味,以樹葉攪拌,充滿熱帶風情!🌴
.
📍H.O.P House on Peel
中環卑利街63-63A號地下A號舖
.
#HouseOnPeel #Soho #Soho泰國菜 #酒吧餐廳 #bar #酒吧 #泰國菜 #中環泰國菜 #中環美食 #美食 #中環酒吧餐廳 #必食 #吃貨 #食好西 #打卡美食 #打卡熱點 #打卡餐廳 #delicious #hkfood #foodstagram #lovefood #hkfoodie #hkfoodblogger #hk #相機食先 #香港美食 #igable #foodieyvonne泰國菜 #foodieyvonne中環
mai tai bar 在 Facebook 的精選貼文
THỰC RA BẠN RẤT ỔN (7)
Tôi chưa từng chạy một giải nào ở trong Nam, cũng chưa từng tới Đà Lạt. Mấy năm nay cuộc sống ngày càng khó khăn, chẳng biết đời tôi đến bao giờ mới có cơ hội đi máy bay vào miền Nam để tham gia một giải chạy marathon. Ấy thế mà đã có một người dựng nhà ven đường chạy, chờ tôi chạy qua!
<3
Thứ ông chồng tôi hay phàn nàn nhất ở vợ là tính bừa bộn, sau đó là ăn nói thô vụng, không biết nói những câu tế nhị lịch sự, nên thường xuyên gây mất lòng người khác. Tôi cũng phiền lòng vì điều ấy lắm, giá tôi biết thơn thớt nói cười, chắc đời tôi đã khác!
Ông chồng tôi có một cậu bạn thân rất đặc biệt, trong suốt hơn 20 năm qua tôi chứng kiến cậu ta thay đổi rất nhiều. Trong số bạn bè ông chồng tôi, cậu ta là người từng giàu có nhất, từng khổ nhất, nhưng cùng lúc, cậu ta luôn tự do nhất, sang nhất, tốt nhất, vất vả nhất, thông minh nhất, giỏi nhất, cá tính nhất, đào hoa sát gái nhất, hào phóng nhất, tình cảm nhất, lạc quan nhất, đi nhiều quốc gia nhất, là dân phượt duy nhất, thậm chí đấy là một người lang bạt dù có nhiều nhà để về.
Vào một ngày đẹp trời của chục năm trước, cậu ta bán sàn vàng đi, bán công ty tài chính, bán cả tòa soạn và ban biên tập một bản tin online về kinh tế, sau đó mua một chiếc xe máy phân khối lớn gần tỷ bạc. Bạn đó dành nửa năm độc hành, đi vòng quanh châu Á, ở Malaysia, bạn bỏ xe lại tay không về Sài Gòn, mở một đại lý nhỏ bán vàng bạc châu báu. Rồi vài năm nay cậu ấy lên Đà Lạt, dựng một ngôi nhà sàn trên một triền đồi, chỉ để có chỗ pha ấm trà mạn, rít điếu thuốc lào. Cậu ấy vẫn độc hành, chờ bao giờ tôi đến chạy Đà Lạt Ultratrail ngang qua hàng rào nhà cậu, cậu ấy sẽ chụp ảnh cho tôi!
<3
Một năm, hồi đó tôi 44 tuổi, chiều Ba mươi tết, cơm nước xong ngồi nói chuyện, cậu bạn lâu năm của chồng tôi bảo tôi:
- Chị ạ, em rất ghét chị, em rất khinh chị suốt 15 năm nay. Nhưng bây giờ hoá ra là em rất biết ơn chị. Nếu không có từng ấy năm khinh ghét chị, chắc cuộc đời em đã rất tệ, em đã trở thành một người đàn ông khác, có tiền sẵn nên chơi bời nghiện rượu, sống tồi tệ, hẹp hòi, suy nghĩ như những thằng đàn ông khác!
Lời cậu ta khiến tôi sửng sốt! Nhưng chồng tôi mặt điềm nhiên, như thể ông ấy biết rõ, thằng cu kia sắp nói câu chuyện gì! Hoặc có thể hai người đàn ông này đã hơn một lần nói về chuyện này!
Tôi rất sửng sốt. Thảo nào cậu bạn này của chồng biến mất hơn chục năm, mấy năm gần đây mới quay lại, cứ về Hà Nội là phải tới nhà tôi dù chỉ chục phút.
<3
Cậu ấy kể một câu chuyện mà tôi không hề có chút gì trong trí nhớ:
Đó là một đêm đã khuya, chắc khoảng 2002, cậu ấy và chồng tôi đi uống rượu về say khướt. Hai người bá vai bá cổ, chân nam đá chân chiêu, xiêu vẹo bò được về đến cổng nhà, gọi tôi ra mở cổng. Nhìn thấy hai người đàn ông khò khè, nồng nặc, cửa mở rồi còn cố ôm kè lấy cổ nhau nói vài câu đạo lý về tình anh em chiến hữu cao cả của họ, tôi lạnh lùng nói:
- Lại hai thằng say rượu!
Sau đó tôi bỏ vào nhà.
Nếu hai người muốn thì cứ tự vào, say quá tự nôn, tự dọn. Nếu có nằm lăn ra ở tầng một ngủ thì sáng mai tự dậy. Ai say, người ấy tự chịu trách nhiệm về bản thân. Không bao giờ có chuyện vợ đon đả cuống quýt đi tìm cái gì uống cho giã rượu, mồm than thở ôi khổ thân quá, sao anh lại quá chén ở đâu thế, phải giữ sức khoẻ chứ, bố trẻ con rồi, thôi vào đây em lấy khăn ướt lau mặt cho, thôi cứ để bãi nôn đấy em dọn, ra đây em dìu lên gác!
Tôi không!
Tôi không muốn! Tôi cũng không định làm thế!
Hai người đàn ông ngay lập tức kinh hãi tới mức tỉnh rượu luôn! Hình ảnh cuối cùng tôi thấy là ông chồng tôi ôm cổ thằng bạn rượu than khóc: Đấy mày thấy tao khổ chưa, con vợ tao nó có ra cái gì đâu! Nó hỗn láo mất dạy thế mày thấy đời tao đau chưa? v.v…
(Tôi lên gác luôn nên thực ra ko nghe thấy gì, tôi đoán họ nói với nhau vậy thôi!)
Tôi phải lên ôm con ngủ tiếp chứ. Mai tôi cũng phải đi làm.
Từ ngày hôm đó, tôi không hề nhìn thấy mặt người bạn rượu, anh em chí cốt, đồng nghiệp đồng sự cánh hẩu, anh em xã hội của chồng tôi nữa!
<3
Đêm cuối năm, cậu ấy kể cho tôi nghe những gì mà tôi không hề nghe thấy, không hề nhìn thấy, từ đêm say rượu đó:
Em khinh ghét chị vô cùng! Em không muốn nhìn thấy cái mặt chị. Em bị tổn thương, bị xúc phạm, em rất tức giận vì không người vợ nào lại có thái độ như thế với bạn của chồng! Nó quá vô văn hoá. Chính vì thế không bao giờ em đến nhà chị nữa. Sau này em có đi nhậu với chồng chị thì cũng cố để chị không biết! Nên em không để cho anh ấy uống quá say bao giờ, uống vừa đủ!
Nhưng chính vì em ghét chị, lúc nào ăn nhậu ở đâu, trong đầu em cũng có câu nói đó của chị! Lại hai thằng say! Em không thể trở thành “cái thằng” mà chị coi thường được! Em chỉ uống vừa đủ, em đủ tiền để tắm rượu đắt tiền nhất, nhưng em chỉ uống vừa đủ một, hai chén vodka!
Em từ sau đêm đó không bao giờ say khướt nữa! Vì em ghét chị, em không bao giờ để cho cái người mình ghét có lý do! Để không bị say, bị chuốc rượu, em buộc phải làm vài việc:
- Chọn bạn mà chơi! Chọn rượu mà uống! Rượu trước hết phải chất lượng, an toàn cho sức khoẻ, sau nữa là uống để thưởng thức vị ngon của rượu, vị thân tình của bằng hữu. Tất cả những thằng nào chỉ chiến hữu bên mâm, hết nhậu hết bạn, thì em cho qua! Tất cả những thằng nào khích bác em phải uống, chỉ vì chén rượu mà sẵn sàng sỉ nhục em, khích bác em, em cũng cho qua luôn! Những người bạn thân nhất cũng như những đồng nghiệp, cộng sự, đối tác thân nhất của em dần dần đều thành nhóm người giống như em và anh nhà chị, uống cho vui là được! Dần dần khi em thay đổi thì cả nhóm những người quanh em đều thay đổi, em thay bạn, hoặc bạn thay tính! (mà bây giờ gọi là thay máu bạn bè!)
- Em vẫn nhớ như in lúc chị nói câu đó. Cho nên em lúc nào cũng có đủ dũng khí từ chối khi bị ép uống rượu. Dần dần nếu sống theo kiểu rượu chè, thì bạn bè sẽ rượu chè, cờ bạc, gái gú, có tiền xông xênh thích làm vua thì làm! Nhưng khi những người chung quanh em không dùng thời gian để bù khú, tự nhiên em sẽ có những bạn bè thú vị, đi phượt, chơi xe, đầu tư tài chính, tư vấn dự án… tự nhiên em thấy em là người Việt, người xung quanh là người Việt mà mình sống văn minh, thú vị, giá trị con người mình cũng khác. Đi Đông đi Tây thấy trời cao biển rộng, núi non hùng vĩ, nước ngoài họ giàu có, gặp những người ưu tú, nó hay hơn là cả đời vào mấy bar quanh nhà, lột được váy mấy đứa con gái ở đấy ra. Những đứa nó đú thì nó không bao giờ hiểu cảm giác mình có thừa khả năng nhưng mình không thèm!
Mấy năm nay em qua đây thấy chị cưu mang đám trẻ con như thế này, em thấy chị đối xử với vợ chồng ông X. tốt cho tới lúc ông chết, chăm sóc mấy năm nay khi ông ung thư mà em cảm động vô cùng! (Ông X. là một nhân vật trong 2 bài in ở cuốn “Đàn bà ba mươi” 2010 và cuốn “Đàn ông không đọc Trang Hạ” 2012). Em ngẫm ra chính là từ câu nói lần đó đã làm cho em thay đổi! Em thấy ngượng khi kể lại chuyện này nhưng cũng là em muốn nói, em muốn xin lỗi chị, và em muốn cảm ơn chị!
<3
Giá tôi biết thơn thớt nói cười, phun châu nhả ngọc, bặt thiệp, cao thủ giao đãi, hẳn đời tôi chắc sung sướng, giàu có, thành đạt hơn?
Xin lỗi những người đã từng nhăn mặt khi nghe tôi nói. Thực ra ngay cả khi nhăn mặt, bạn cũng biết, trong lời nói có sự thật, đúng không?
Không phải sự thật với ý ác đâu, mà là bằng tất cả những gì là lẽ phải!
Tôi vẫn đang học uốn lưỡi cho vừa với tai người nghe, sao mãi mà chẳng được!
Chắc đây là học phần mà ông trời mãi chẳng cho phép tôi tốt nghiệp! Xin phép ông, cho tôi được nợ điểm môn khẩu nghiệp này nhé!
Cho nên, nếu bạn cũng từng bị người ta chê khẩu nghiệp, bạn hãy hiểu tự đáy lòng: Đúng đó, bạn có khẩu nghiệp, nhưng nghiệp của bạn là nghiệp Thiện!
<3 #PowerOfLove #ThePowerOfChange #VodkaSoi #Thuc_ra_ban_rat_on #Empathy
mai tai bar 在 Koolcheng Trinh Tu Trung KC Academy Youtube 的最佳貼文
#atmgao #phatgaotudong #covid19
Chiếc máy 'ATM gạo' kỳ lạ được đặt tại địa chỉ 204 B đường Vườn Lài, quận Tân Phú, TP.HCM và hoạt động 24/24 giúp người lao động nghèo tạm thời vượt qua khó khăn trong mùa dịch COVID-19.
mai tai bar 在 Koolcheng Trinh Tu Trung KC Academy Youtube 的精選貼文
#saigon #tphcm #covid19 #ncov #corona
Saigon
21:30 ngày 06.04.2020
Sau khi Kiến nghị công bố "Cách Ly Xã Hội Đến Hết 30/04", Saigon nghiêm chỉnh thực hiện với sự nhắc nhở của các cơ quan chức năng và người hỗ trợ chính phủ. Chung cư 42 Nguyễn Huệ vốn nổi bật và đông đúc nhất phố đi bộ nay đã vắng lặng, tắt đèn toàn bộ...
mai tai bar 在 Koolcheng Trinh Tu Trung KC Academy Youtube 的最讚貼文
#saigon #tphcm #covid19 #ncov #corona
Saigon
17h ngày 02.04.2020
Saigon gần như không người trong giờ cao điểm, hoàng hôn thật vắng lặng. Xăng giảm giá chạm đáy kỉ lục trong 20 năm nhưng vẫn không có người mua, phố đi bộ, Bùi Viện chưa từng vắng lặng đến như thế...
mai tai bar 在 Mai Tai Bar - Ala Moana - Kakaako - Honolulu, HI - Pinterest 的推薦與評價
Mai Tai Bar. Best #Bar #HappyHour: #MaiTai Bar in #Honolulu, HI. Awesome #Reggaeton and #LiveMusic at night, especially ... ... <看更多>
mai tai bar 在 Mai Tai / Home Bar Network / Summer Cocktail Series Ep. 8 的推薦與評價
Home Bar Network reporting live for Week 8 of our Summer Cocktail Series and today we bring to you, the ORIGINAL TRADER VIC'S MAI TAI ! ... <看更多>
mai tai bar 在 Mai Tai Bar - Home - Honolulu, Hawaii - Facebook 的推薦與評價
Mai Tai Bar @ The Royal Hawaiian is a stone's throw from world famous Waikiki Beach. Join us for handcrafted cocktails, fine wines and delicious light fare ... ... <看更多>