#抽獎【想映電影院】EP. 01 五位電影大師 與你防疫在家好安心!《大師之前》The First Image 一窺五位大師的首部驚人之作 | XXY + JERICHO
.
▶ 收看YouTube影片:https://youtu.be/RohhMIz2h9Q
▶ 收聽PODCAST聲音:https://open.firstory.me/story/ckqdmf69d5emb0b39eytgadln/platforms
.
本單元與 想映電影院Joint Movies 合作,【想映電影院】是一個讓會員擁有獨立自主空間,隨選隨看,網羅國內外優質獨立製片電影的線上觀影平台;不追求吃到飽,只求能夠找到一群志同道合的電影愛好者,重質不重量的好所在!
這次【想映電影院】要來推薦的電影是《大師之前》;這是一部由五篇28到30分鐘不等的紀錄短片組成的合輯,由曾拍攝過布紐爾(Luis Buñuel)、布列松(Robert Bresson)、高達(Jean-Luc Godard)等電影神話的法國紀錄片導演皮耶亨利吉貝(Pierre-Henri Gibert)掌鏡,聚焦五大國際名導首部長片創作,包括:
美國超現實大師–大衛林區(David Lynch)《橡皮頭》(Eraserhead)
丹麥爭議性鬼才–拉斯馮提爾(Lars von Trier)《犯罪分子》(The Element of Crime)
法國金獎常勝軍–奧利維耶阿薩亞斯(Olivier Assayas)《失序狀態》(Disorder)
加拿大天才金童–札維耶多藍(Xavier Dolan)《聽媽媽的話》(I Killed My Mother)
法國動畫苦行僧–米修歐斯洛(Michel Ocelot)《嘰哩咕與女巫》(Kirikou and the Sorceress)
本片透過獨家專訪,一幕幕揭開這些偉大電影人篳路藍縷的幕後逸事,見證他們如何以首部長片炸出平地一聲雷,一窺無與倫比的熾烈電影魂!沒有過於商業操作的宣傳口吻,讓五位電影大師侃侃而談他們的第一部作品,讓觀眾了解那些他們曾經痛苦卻又享受其中的創作掙扎。
.
如果收看或收聽完我們的節目,對本次電影有興趣的話,可以在本篇貼文下方留言;現在就立刻標註一位朋友,並且留言寫下「你最想看哪位導演的介紹?為什麼?最喜歡哪部作品?」,即可有機會抽中本片在【想映電影院】上免費觀看序號!還不快手刀留言!
本次留言截止日期 2021-06-28 24:00止,我將抽出十位幸運兒,要搶要快唷!
.
你也有看過《大師之前》了嗎?
你對這部電影有什麼想法呢?
都歡迎留言分享與我們討論唷!
#電影 #影評 #movie #review #filmcritics #大師之前 #thefirstimage #大衛林區 #davidlynch #拉斯馮提爾 #larsvontrier #奧利維耶阿薩亞斯 #olivierassayas #札維耶多藍 #xavierdolan #米修歐斯洛 #michelocelot #紀錄片 #documentary
**************
別忘了追蹤XXY的電影相關文字、影像、聲音創作唷!
📣 https://linktr.ee/XXY_filmcrtics
同時也有1部Youtube影片,追蹤數超過3萬的網紅羅比頻道,也在其Youtube影片中提到,看起來讓人超級期待的《沙丘》,有新一代大導演丹尼維勒納夫配上一大堆的超級大明星,絕對是2020年底的科幻大作。改編自法蘭克赫伯特(Frank Herbert)1965年同名科幻小說,揉合了宮廷鬥爭、商業陰謀、宗教預言、動作戰爭以及生態學的科幻經典。 羅比頻道訂閱者募集中👉 http://goo....
david lynch movies 在 Phê Phim Facebook 的最佳解答
TARANTINO VÀ HÀNH TRÌNH TRỞ THÀNH ĐẠO DIỄN “SHOWBIZ” NỔI BẬT NHẤT CỦA THẾ HỆ MÌNH
PHẦN 1: CÁI TÊN NỔI BẬT NHẤT CỦA THẬP KỶ 90
1. Cuối mùa xuân năm 1992, Quentin Tarantino và Roger Ebert (nhà phê bình phim nổi tiếng người Mỹ) có một cuộc hẹn ăn trưa trên bờ biển Côte d'Azur nước Pháp. Đạo diễn 29 tuổi đã mang đến LHP Cannes năm ấy tác phẩm đầu tay của mình “Reservoir Dogs” - bộ phim tội phạm pha trộn giữa bạo lực đẫm máu và các bài hát của Madonna. “Reservoir Dogs” đã tạo nên cơn sốt nhất định tại Cannes nhưng vì phim không được phát hành rộng rãi tại các rạp ở Mỹ ngay sau đó nên Tarantino vẫn chưa thoát khỏi cái mác một nhà làm phim độc lập. Hay nói như lời Ebert là một gã “sẵn lòng ngồi ngoài biển và ăn spaghetti”. Bữa ăn đấy thì Ebert cũng là người trả tiền.
Chỉ hai năm sau thì hai người lại gặp nhau ở Cannes. Nhưng lần này thì tầng trên cùng một khách sạn cao cấp đã được dành riêng cho Tarantino và spaghetti được thay thế bằng tôm hùm. “Reservoir Dogs” đã trở thành cú hit cả trong và ngoài nước Mỹ và Tarantino tiếp tục mang đến Cannes tác phẩm tiếp theo của mình là “Pulp Fiction”. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi bên bàn cà phê của Ebert và Tarantino liên tục bị gián đoạn bởi máy quay truyền hình, nhà báo và tiếng gõ cửa “rầm rầm” của vài fan hâm mộ cuồng nhiệt. Nhưng, qua những lời Ebert nhận xét thì Tarantino “dường như chẳng quan tâm đến những ồn ào xung quanh mình”.
Đó là khi mà sự nghiệp của Tarantino bắt đầu có những bước tiến dài và vững chắc, đưa ông từ một nhân viên của cửa hàng băng đĩa thành đạo diễn hạng A tại Hollywood. Khi “Pulp Fiction” ra rạp vào mùa thu năm 1994, nó có thể được marketing theo rất nhiều cách: là sự trở lại ngoạn mục của John Travolta; là tác phẩm được giới chuyên gia khen ngợi nhiệt liệt; là bộ phim có thể khiến bạn ngất xỉu ngay tại rạp (thực sự đã có người ngất tại buổi công chiếu “Pulp Fiction” ở LHP New York năm 1994). Nhưng Miramax đã tập trung quảng bá “Pulp Fiction” là “một bộ phim của Quentin Tarantino”.
Sự yêu mến cuồng nhiệt dành cho Tarantino đã khiến giới chuyên môn so sánh ông với Orson Welles, người đã làm nên kiệt tác “Citizen Kane” khi chưa bước sang tuổi 30 và cuối cùng trở thành một trong những đạo diễn vang danh nhất thế kỷ XX. Những đạo diễn này được sinh viên các trường điện ảnh tôn thờ, luôn xuất hiện trên các talk-show và là ngôi sao thực thụ trong mắt giới truyền thông. Đến giữa thập kỷ 1980, Steven Spielberg đã nổi tiếng đến mức được lên bìa tạp chí Time và Rolling Stone trong cùng một năm.
Nhưng sự nổi tiếng mà Tarantino đạt được mạnh mẽ, cuồng nhiệt và nhanh chóng hơn tất cả những đạo diễn tiền bối và cả hậu bối sau này. Từ giữa đến cuối những năm 1990, ông đã trở thành người dẫn chương trình của show Saturday Night Live (show truyền hình rất nổi tiếng của Mỹ, mỗi tập sẽ có một người dẫn chương trình khách mời là một nhân vật nổi tiếng) và diễn chính một vở kịch tại Broadway. Nirvana gửi lời cảm ơn đặc biệt đến Tarantino trong album cuối cùng của họ “In Utero” còn đài NBC thì mời ông đạo diễn một tập phim của serie “ER”, bộ phim truyền hình đáng chú ý nhất ở thời điểm ấy. Mỗi khi Tarantino bước chân ra đường, cảnh tượng thường thấy sẽ là hàng đống fan hâm mộ vây lấy ông. Tarantino từng nói: “Trở thành người nổi tiếng rất là ngầu. Tôi cứ bước vào bất kỳ quán bar nào và vài phút sau, những cô gái đã ngồi xung quanh tôi”.
Ngay cả khi Tarantino có nghỉ ngơi một chút thì ảnh hưởng của ông vẫn được khắc sâu vào văn hóa đại chúng thường ngày. Các tác phẩm của ông liên tục được những nhà làm phim khác học hỏi, nhắc đến. Các cửa hiệu cho thuê băng đĩa thường có riêng một kệ tên là “Thể loại: Tarantino” để gọi tên những bộ phim về thế giới tội phạm, súng ống đi kèm với các đặc điểm của văn hóa đại chúng và những nhân vật “cool ngầu”. Chính Tarantino cũng phải thừa nhận: “Tên tôi đã trở thành một tính từ sớm hơn là tôi nghĩ”.
Mùa hè năm 1995, xã hội Mỹ đã trở nên cuồng nhiệt với Tarantino đến mức Ebert và Gene Siskel (cũng là một nhà bình luận phim nổi tiếng của Mỹ) đã dành riêng một tập của “At The Movies” (chương trình truyền hình chuyên về bình luận phim do Ebert và Siskel dẫn chương trình) chỉ để bình luận về Tarantino. Đây là một minh chứng rõ ràng rằng Tarantino và đặc biệt là “Pulp Fiction” sẽ còn mãi được ghi nhớ trong tâm trí người xem phim như thế nào. Tại thời điểm ấy thì “Pulp Fiction” đã ra rạp toàn nước Mỹ được 8 tháng, thu về hơn 100 triệu USD riêng tại Mỹ và giúp Tarantino giành tượng vàng Oscars đầu tiên.
Tuy nhiên, trong tập “At The Movies” ấy, Siskel vẫn phải đặt ra câu hỏi rằng: liệu Tarantino sẽ tạo nên một làn sóng mới hay chỉ đơn thuần là “tay chơi một mùa” mà thôi. Câu trả lời cho câu hỏi này có lẽ đã rõ ràng với mỗi chúng ta. Trong vài năm sau đó, Tarantino là đạo diễn được hâm mộ nhất, được tìm kiếm nhiều nhất, được gọi tên nhiều nhất trên thế giới. Đó có thể là bất ngờ với ai nhưng không phải với Tarantino. Trong một cuộc phỏng vấn vào năm 1997 khi vừa mới mua lại một căn biệt thự Hollywood từ ngôi sao ca nhạc Richard Marx, Tarantino nói: “Tôi luôn tin rằng mình sẽ nổi tiếng. Tôi chỉ không nghĩ rằng nó sẽ đến chỉ sau hai bộ phim mà thôi”.
2. Những thành công của Tarantino trong thập kỷ 1990 đến từ ba bộ phim mà ông trực tiếp đạo diễn là “Reservoir Dogs”, “Pulp Fiction” và “Jackie Brown”. Đồng thời ông cũng đạo diễn một phần nhỏ trong phim “Four Rooms” và viết kịch bản cho ba bộ phim nổi tiếng khác: “True Romance”; “Natural Born Killers” và “From Dusk Till Dawn”.
Kịch bản của Tarantino thường có những điểm chung nhỏ như nhãn hiệu Big Kahuna Burger được sử dụng trong nhiều bộ phim, dẫn đến các fan hâm mộ đã gọi thế giới phim của ông là “vũ trụ Tarantino”. Trung tâm của cái vũ trụ đó chính là đạo diễn của chúng ta, một gã tự tin, nói nhiều với những câu nói không kém phần “cool ngầu” so với các nhân vật trong phim của mình. Ngay sau khi “Pulp Fiction” công chiếu tại Anh, đài BBC đã phát sóng trực tiếp một chương trình trò chuyện có tên “Quentin Tarantino: Hollywood’s Boy Wonder”. Suốt một tiếng đồng hồ, Tarantino thao thao bất tuyệt câu chuyện rằng: ông đã nuôi dưỡng tình yêu với phim từ bé như thế nào; làm việc tại cửa hàng cho thuê băng đĩa ra sao; mòn mỏi chứng kiến những kịch bản phim của mình chết dần trước khi huy động được hơn 1 triệu USD để làm “Reservoir Dogs”.
Đó quả thực là một câu chuyện thú vị về thành công của một nhà làm phim độc lập. Nhưng cùng thời điểm ấy, cũng có rất nhiều câu chuyện thú vị khác như Robert Townsend phải tiêu cạn cả chục cái thẻ tín dụng để sản xuất phim “Hollywood Shuffle” hay Robert Rodriguez chấp nhận làm “chuột bạch” đi thử nghiệm thuốc y tế để lấy tiền làm “El Mariachi”. Vậy điều gì đã khiến Tarantino trở nên khác biệt (bên cạnh việc ông là người da trắng nên được truyền thông “cưng chiều” hơn hẳn)? Đó là sự yêu thích cuồng nhiệt với những gì mình làm. Tại một talkshow với người dẫn chương trình Jon Stewart, Tarantino đã diễn lại cảnh Mr. Blonde nhảy múa trước khi cắt tai viên cảnh sát trong “Reservoir Dogs”. Trong một talkshow khác với David Letterman, ông không ngần ngại đứng lên và “trình diễn” điệu múa của chú mèo trong phim hoạt hình “The Aristocats” đã “tạo cảm hứng” cho điệu nhảy của Mia Wallace trong “Pulp Fiction”. Và ở chương trình trò chuyện của đài BBC nêu trên, Tarantino đã bất ngờ tự phân tích một cảnh trong phim “Casualties of War” của đạo diễn Brian De Palma (Tarantino rất hiểu các chương trình truyền hình cần gì nên ông biết cách làm sao để sự hiện diện của mình trên truyền hình sẽ đáng nhớ nhất).
Các cuộc phỏng vấn với Tarantino đều rất hấp dẫn. Dù đang đưa ra quan điểm nhưng Tarantino luôn kết thúc câu nói của mình bằng hai từ “đúng không?”, như thể rằng ông đang đọc một tiên đề đã được xác nhận. Sự hiểu biết và ưa nói của Tarantino khiến ông được nhìn nhận như một nhà bình luận phim nồng nhiệt. Từ French New Wave đến John Woo đến Howard Hawks, chủ đề gì Tarantino cũng có thể say sưa nói được. Trong một bài phỏng vấn với Vanity Fair năm 1994, Tarantino đã hài hước kể: “Khi cảm thấy thích thú một cô gái nào đó, tôi sẽ cho cô ta xem phim ‘Rio Bravo’ (“Rio Bravo” là phim nổi tiếng của đạo diễn Howard Hawks). Và chết tiệt, cô ấy phải thích nó không thì tôi cũng chẳng còn ham muốn gì với cô ấy luôn”.
Nhưng Tarantino không chỉ đắm chìm với những phim kinh điển. Những khía cạnh khác của văn hóa đại chúng cũng được ông quan tâm. Tarantino đã từng khen ngợi những bộ truyền hình không mấy được đánh giá cao về chất lượng như “Baywatch” hay “Perfect”, ông cũng thích truyện tranh Marvel, trước khi nó trở thành thương hiệu tỷ USD như hiện giờ. Khi dẫn Saturday Night Live, Tarantino đã biểu diễn lại khoảnh khắc mà ông gọi là đáng nhớ nhất lịch sử truyền hình: cảnh một nhân vật trình diễn rock ’n’ roll trong một tập của “Bewitched”.
Với những “mọt sách” ở độ tuổi ngoài 20, sự “mọt sách” và dị thường gấp bội của Tarantino trở nên vô cùng gần gũi và đáng ngưỡng mộ. Tarantino giống như một người anh lớn “cool ngầu”, sẵn sàng cho bạn thức khuya để xem “Salem’s Lot” (Phim truyền hình kinh dị dựa trên tác phẩm của nhà văn Stephen King) rồi còn dành thời gian tranh luận với bạn xem bộ phim hay dở ra sao.
Một lý do khác khiến Tarantino nổi trội hơn các đạo diễn cùng thời kỳ là việc ông không ngần ngại “chỉ mặt đặt tên” những đồng nghiệp khác. Ngay từ một bài phỏng vấn trên LA Weekly vào năm 1992, Tarantino đã tỏ ra vô cùng “hung hăng”: “Nếu cứ làm những bộ phim nghệ thuật với kinh phí 1, 2 triệu USD trong 10 năm liền, thứ duy nhất bạn đạt được chính là cái lòng tự trọng to tổ bố của bạn. Tôi không quen chỉ trích nhưng sau khi xem ‘Twin Peaks: Fire Walk With Me’ tại Cannes (“Twin Peaks: Fire Walk With Me” là một phim của đạo diễn David Lynch), tôi nhận ra rõ ràng rằng David Lynch đã lại chui vào trong hang ‘tự sướng’. Tôi chẳng còn hứng thú nào để xem phim mới của David Lynch nếu như nó không có thay đổi gì đáng kể”. Những đạo diễn nổi tiếng khác như Gus Van Sant, Nicolas Roeg và Oliver Stone cũng từng là đối tượng của những câu nói “đanh đá” đến từ Tarantino (Oliver Stone là đạo diễn của “Natural Born Killers” - bộ phim mà Tarantino viết kịch bản. Stone đã thay đổi khá nhiều nguyên tác khiến cho Tarantino rất căm ghét bộ phim này). Và đương nhiên còn cả mâu thuẫn dài kỳ với Spike Lee về việc sử dụng những từ ngữ xúc phạm chủng tộc trong phim của Tarantino.
Các đạo diễn thời cổ điển của Hollywood thường không chỉ trích đồng nghiệp của mình cho đến khi họ đã ra đi hoặc ít nhất cho đến khi họ đã rời khỏi Los Angeles. Ngay đến những năm 80, khi các tạp chí phim như “Premiere” hay “Movieline” đã trao cho các đạo diễn cơ hội bày tỏ quan điểm mạnh mẽ thì gần như tất cả vẫn lịch sự với đồng nghiệp. Còn Tarantino thì chẳng quan tâm đến những thứ này. Và dù Tarantino có buộc phải quan tâm đi nữa thì có những thời điểm, ông trở nên quyền lực đến mức không ai dám “bật” lại.
Những fan hâm mộ trung thành của Tarantino vào thập niên 90, đặc biệt là trên mạng, luôn bàn luận và đặt ra những câu hỏi về Tarantino và rộng hơn là vũ trụ Tarantino: Tarantino có đạo diễn “Titanic” không? (trước khi phim bấm máy, từng có tin đồn là Tarantino sẽ đạo diễn “Titanic” thay vì James Cameron) Trong chiếc vali của Marsellus Wallace có gì? Và câu hỏi thường xuyên nhất: Bây giờ Tarantino đã trở thành người nổi tiếng, liệu ông ấy sẽ làm gì tiếp theo?
Bài viết gốc được đăng tải trên The Ringer vào tháng 7 năm nay, thời điểm Once Upon a Time..in Hollywood công chiếu ở Mỹ. Bài dịch được thực hiện bởi Vũ trụ Tarantino, được chia làm hai phần nhỏ vì độ dài và lượng thông tin quá lớn được truyền tải.
david lynch movies 在 Chris電影宇宙 Facebook 的最讚貼文
The Lighthouse (2019)
趕在年末前看了The Lighthouse,直接成為今年我最愛的作品之一。跟早前的《浴火的少女畫像》異曲同工,The Lighthouse同樣講述兩個人發生在孤島上的故事,給人一種與世隔絕之偏僻感。後者使用黑白色調和1.19:1窄銀幕比例,呈現濃厚的復古感,讓觀眾更聚焦於欣賞演員的演技,攝影上的明暗對比、光影交錯,撲朔迷離,令「光」的主題更為突出。
在看The Lighthouse前,我會認為《JOKER小丑》Joaquin Phoenix是年度最佳演出;在看The Lighthouse後,我會認為Robert Pattinson的表現甚至更為出色。他在戲中帶來的情緒變化,從起初沉默寡言到後來被惡夢纏綿失去理智;從起初滴酒不沾到後來酒後亂性胡言亂語,展現出前所未有的深度和廣度,與演出同樣討好的Willem Dafoe互打嘴炮,瘋狂得來又有莫名的喜感,令電影節奏雖慢仍生動。
劇本和導技上,則頗有David Lynch風格,以一連串光怪陸離的詭異影像營造未知的不安,四散劇情線索讓觀眾自行解讀,必須反覆咀嚼才可嚐出箇中味道,並不容易入囗。一般觀眾或許為此冠上「故弄玄虛」、「曲高和寡」、「矯揉造作」等負面標籤,不過電影即使並不雅俗共賞,卻在迷糊中盡見迷人之處,情節的曖昧性為故事披上一層刻骨銘心的神秘感,給觀眾帶來沉浸式的觀賞體驗,引發思考。本片借「光」寫「權力」、談「罪疚」,融合古希臘神話符號象徵可見導演匠心獨運,為故事加添弦外之音,層次豐富,玩味處處,若然觀眾入場前對希臘神話有基礎認識則更投入劇情之中。
深思了一整夜,我可大膽說句,The Lighthouse是繼The Shining後最優秀的驚慄片。要知道恐怖電影從來不是我喜愛的類型,能令我打冷震近乎是不可能的任務,但這部作品超群的氣氛渲染,確實成功給我極度心寒徹骨、骸人不安的恐懼感,當然也有大師級演技加乘,令電影更賞心悅目。導演Robert Eggers連續拍了兩部野心勃勃、獨樹一格的驚慄佳作,若然往後作品能保持質素,成為現代驚慄大師指日可待也。
評價:A
#hkig #TheLighthouse #RobertPattinson #WillemDafoe #A24 #movie #movies #film #films #review #moviereview #moviereviews #filmreview #filmreviews #燈塔 #燈塔電影 #戲 #睇戲 #戲迷 #觀後感 #影評 #電影 #電影評論 #電影心得 #香港
david lynch movies 在 羅比頻道 Youtube 的精選貼文
看起來讓人超級期待的《沙丘》,有新一代大導演丹尼維勒納夫配上一大堆的超級大明星,絕對是2020年底的科幻大作。改編自法蘭克赫伯特(Frank Herbert)1965年同名科幻小說,揉合了宮廷鬥爭、商業陰謀、宗教預言、動作戰爭以及生態學的科幻經典。
羅比頻道訂閱者募集中👉 http://goo.gl/4YzOjF
我的IG帳號👉 robbie_ins
#沙丘 #dune #沙丘魔堡 #甜茶
近期影片:
《真實》影評 The Truth 【羅比】真實芳言/港譯 La vérité
https://youtu.be/-1l0dbJoRq0
十大練習社交距離電影 【電影專題】Top 10 Social Distancing Movies
https://youtu.be/o3zyJMUZ7cc
音速小子 影評 Sonic the Hedgehog 【羅比】 超音鼠大電影/港譯
https://youtu.be/FVfZXQIrRqs
導演:
丹尼維勒納夫 Denis Villeneuve
原著:
Frank Herbert
演員:
傑森摩莫亞 Jason Momoa ............Duncan Idaho
蕾貝卡弗格森 Rebecca Ferguson ............Lady Jessica
辛蒂亞 Zendaya ............Chani (rumored)
提摩西夏勒梅 Timothee Chalamet ............Paul Atreides
喬許布洛林 Josh Brolin ............Gurney Halleck
奧斯卡伊薩克 Oscar Isaac ............Duke Leto Atreides
哈維爾巴登 Javier Bardem ............Stilgar
戴夫巴蒂斯塔 Dave Bautista ............Glossu 'Beast' Rabban
史戴倫史柯斯嘉 Stellan Skarsgard ............Baron Harkonnen
夏綠蒂蘭普琳 Charlotte Rampling ............Reverend Mother Mohiam
David Dastmalchian ............Piter De Vries
張震 Chen Chang ............Dr. Yueh
