Như Đoá Hoa Sương ( Truyện “chắc là” Ngắn | Gào )
Phần 7: Vì cô đơn nên yêu một người. Vì yêu một người nên càng cảm thấy rất cô đơn.
“Không ai có thể đánh mất dù là quá khứ hay tương lai - làm sao con người có thể đánh mất thứ mà họ không có? Chỉ có khoảng khắc hiện tại là có thể bị cướp đi. Và nếu đó là tất cả những gì họ có, thì còn gì khác có thể bị đánh mất nữa đâu?” - MARCUS AURELIUS
Như hầu hết những người trẻ tuổi khác, tôi thường xuyên thức khuya. Cho dù ai cũng thừa biết rằng, thức khuya hại cho sức khoẻ và là điều chẳng nên làm thường xuyên. Nhưng sự tĩnh lặng của màn đêm luôn có một sức quyến rũ kỳ lạ. Đôi khi, tôi cảm thấy đêm thật bận rộn. Nhưng khác với sự bận rộn của ban ngày, khi màn đêm xuống, chúng ta bận rộn một cách thong thả hơn với những gì mình thích.
Nghĩ lại thì, suốt khoảng thời gian chúng tôi bên nhau, là khoảng thời gian tôi ngủ ngon giấc nhất. Mỗi lần ở bên anh, anh đều đưa tay cho tôi gối đầu lên, suốt cả một đêm. Nếu tôi cựa mình, anh sẽ vòng tay ôm tôi lại, rồi vỗ nhẹ cho tôi ngủ ngon. Giống như dỗ dành một đứa trẻ vậy. Sau tất cả những cảm giác thăng hoa loé lên rồi chợt tắt, người phụ nữ sẽ luôn nhớ nhất cảm giác an toàn khi ở bên cạnh người đàn ông của mình. Chẳng phải thế sao?
Yêu đôi khi đơn giản chỉ là một giấc ngủ ngon trong vòng tay đối phương.
Mặt Trời có một cuộc sống vô cùng rượt đuổi. Anh bận rộn. Rất bận rộn. Đó là cái giá phải trả cho thành công. Chẳng ai thành công sớm mà thong dong bao giờ. Đừng tin vào những bài học làm giàu trong sách vở, hay lời răn dạy của những chuyên gia quản lý thời gian bằng miệng. Họ xây dựng lên một cuộc sống lý tưởng hoàn toàn không có thật. Tất cả những người thành công mà tôi biết đều cống hiến thời gian của họ từng phút giây cho sự nghiệp, trong đó bao gồm rất nhiều mối quan hệ cần phải duy trì, chăm sóc và quan tâm.
Không có ngoại lệ.
_________
Quay trở về đêm hôm đó, chúng tôi đã ở bên nhau. Chẳng phải như những đứa trẻ mới rung động lần đầu. Nhưng cảm xúc khi ở bên anh luôn rộn ràng, hoang dại và đầy mới mẻ với tôi. Tôi không phải cô bé mới lớn rụt rè. Nhưng lúc bên anh, tôi vẫn luôn thấy mình bé nhỏ. Anh luôn dẫn dắt tôi. Dẫn dắt cả tâm trí lẫn thể xác, dẫn dắt cả tình yêu với một phần tâm hồn chìm đắm trong mộng tưởng mà anh xây dựng nên.
Anh rất mãnh liệt, không chỉ ở đêm đầu tiên của chúng tôi ở hòn đảo xa xôi ấy. Mà cả sau này, mỗi lần chúng tôi bên nhau, anh đều mãnh liệt và thô bạo như vậy. Anh có vẻ là người thích sở hữu. Nó thể hiện qua mọi cử chỉ, hành động và cả cách anh chiếm lấy cơ thể tôi. Anh luôn để lại trên cổ và gần xương quai xanh của tôi những vết bầm tím như đánh dấu chủ quyền. Có lần, tôi nói với anh, khi anh tiến đến như thể đang muốn … cắn cổ tôi vậy: “Đừng làm thế! Em không muốn để lại hickey. Lần nào cũng cả nửa tháng mới hết. Đau lắm.”
Nhưng anh mặc kệ, phớt lờ lời tôi nói.
Anh là thế. Luôn luôn làm điều bản thân muốn. Thiêu đốt tất cả những gì cản trở mong muốn và con đường phía trước của anh.
Tất cả ở đây, có thể, gồm có cả… tôi trong đó.
Sau đêm đầu tiên bên nhau, chúng tôi vẫn tỏ ra bình thường với tất cả mọi người xung quanh. Nhưng rõ ràng, mối quan hệ này đã bước sang một giai đoạn mới. Chuyện ngủ với một ai đó ở thời đại này, không chứng minh điều gì to tát cả.
Nhưng việc ngủ với người mình yêu, lại khác, nó đã mở sang trang mới với sự tin tưởng và kỳ vọng lớn hơn vào mối quan hệ. Kỳ vọng ở đây không mang hàm ý hôn nhân hay ràng buộc. Kỳ vọng chính là cảm giác như mình đã chắc chắn là một phần rất gần, rất gần với người mình yêu thương. Sự tiếp xúc thể xác của những kẻ đang yêu không đơn thuần chỉ là thoả mãn dục tính bên trong mỗi người. Khi yêu, nó còn là xúc tác cho tâm hồn gần nhau thêm một chút.
Tôi không còn đặt cho mình quá nhiều câu hỏi hay lo lắng vẩn vơ nữa. Những tuần sau đó có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong mối quan hệ của chúng tôi. Mọi thứ đều yên bình trôi qua.
Anh Long tài xế đã xin đi làm trở lại. Việc muốn ở nhà thường xuyên với vợ con cũng không thể thay cho việc cần có một thu nhập tốt để nuôi sống cả gia đình. Sau một thời gian chăm vợ sinh nở, anh đã không thể tìm kiếm được một công việc nào có thu nhập tốt hơn làm tài xế cho Mặt Trời. Chính vì vậy, anh ấy xin quay trở lại.
Nhìn anh Long ái ngại, rụt rè, khó khăn lắm mới mở lời được, thực sự trông rất đáng thương. Anh ấy to lớn, nhìn hơi bặm trợn nhưng vô cùng hiền lành. Anh Long đã làm việc cho Mặt Trời nhiều năm, vốn kiệm lời, tài xế riêng thì nên như thế. Vì trên xe, có mọi bí mật, vậy nên Mặt Trời rất vui mừng chào đón anh Long trở lại.
Anh ấy cũng là người duy nhất, à không, ngoại trừ Quang, biết mối quan hệ của tôi và Mặt Trời.
Một tuần trước sinh nhật tôi, vào đầu tháng 5, anh ấy phải đi công tác. Nhìn vào lịch trình, tôi có thoáng chút buồn, vì có vẻ như anh ấy sẽ không về kịp sinh nhật của tôi.
Nhưng nghĩ lại thì ngày đấy tôi sống thật buồn cười. Rõ ràng là rất mong đợi những bất ngờ lãng mạn vào ngày sinh nhật. Nhưng lại luôn tỏ ra chẳng quan trọng lắm.
Tôi nhận ra lúc đó, mình theo đuổi tôi của lúc này, tôi của rất nhiều năm sau mới có thể là tôi của những năm hai mươi đầy khao khát.
Đến một lúc nào đó, bạn thậm chí đủ bận rộn để quên đi sinh nhật của chính mình. Bạn sẽ bật cười thấy bản thân khi xưa thật ngốc nghếch khi muốn háo hức mà lại cứ phải cố tỏ ra đã trưởng thành.
Trước lúc anh bay, anh nói với tôi rằng:
- Anh sẽ cố gắng về trước ngày Lucy về.
Tôi có đôi chút hụt hẫng nhưng vẫn mỉm cười, hôn anh chúc anh đi thuận lợi.
Anh phải về trước ngày Lucy về nước là đúng rồi, bởi đó là con gái anh mà. Tôi đâu thể ghen tị với một đứa trẻ. Vậy là quá hẹp hòi, xấu tính. Nhưng không biết, anh có nhớ rằng sắp đến sinh nhật tôi không nhỉ?
Tôi nhanh chóng xua đi suy nghĩ đó.
Năm nào mà chả có sinh nhật. Sao cứ phải đặt nặng làm gì?
Anh dặn anh Long ở nhà đưa đón tôi trong một tuần anh đi công tác. Nhưng tôi cảm thấy việc này rất phô trương và không cần thiết. Nên đã nói anh Long cứ thoải mái nghỉ phép một tuần để chăm sóc vợ con. Tuần đó, tôi đi làm bằng chú xe ôm quen thuộc. Cảm thấy yêu đương thật tốt, nhưng những ngày không có anh ở đây, tôi rất nhớ, cũng lại cảm thấy… rất tự do.
Xét cho cùng khi ấy tôi con trẻ, người trẻ thường muốn nhiều thứ lắm.
Về tôi và Quang, có lẽ tình cảm của Quang dành cho tôi, chỉ mình tôi cảm thấy rằng nó chẳng có gì sâu đậm kiểu yêu đương như người ngoài vẫn nghĩ. Từ sau chuyến công tác Philipine, thì ngoài gặp nhau ở công ty, thì ít khi chúng tôi nói chuyện riêng lắm.
Quang chưa từng theo đuổi tôi quá đỗi nhiệt tình. Cậu ấy vốn dĩ vẫn luôn trêu chọc, nửa đùa nửa thật. Sau này, khi chúng tôi trở nên thân thiết và hiểu nhau nhiều hơn, tôi cảm thấy sự vô tư của Quang giống như một lớp vỏ bọc che giấu đi tất nhiều thương tổn.
Chủ tịch có ba đời vợ, mẹ của Quang là vợ thứ hai. Người vợ đầu vì không thể sinh con được, nên hai người đã chia tay. Lúc chủ tịch lấy mẹ Quang, bà ấy là hoa hậu, rất đẹp và có sự nghiệp rực rỡ. Nhưng đoá hoa rực rỡ ấy, đã lui về hậu phương để chăm sóc chồng con, sau khi sinh Quang. Nếu chỉ có thế thôi, thì bức tranh cuộc đời của cậu ấy sẽ được xem là đẹp. Chẳng có chút buồn bã nào.
Nhưng mẹ Quang ngoại tình, và người mà bà ấy ngoại tình lại chính là tài xế của gia đình. Tất nhiên, chủ tịch đã không chịu được đả kích này. Họ đã chia tay, một cuộc chia tay không hề êm đẹp.
Thực ra bất cứ cuộc chia ly nào đều có lý do rất dài đằng sau đó, không chỉ có thể tóm tắt bằng một hai câu thiếu đầu, thiếu cuối.
Cuối tuần đợt Mặt Trời đi công tác, bỗng Quang nói chở tôi về, rồi lại rủ tôi đi uống một chút. Có vẻ hôm đó, tâm trạng cậu ấy hơi trùng. Nên tôi không muốn bỏ rơi bạn bè, liền đồng ý. Chúng tôi có đi một quán rượu vang vắng vẻ, ngồi chill một chút như hai người bạn. Quang trầm tư khác hẳn ngày thường, cậu ấy đã trong thoáng chốc mở cửa cho tôi bước vào trong một phần ký ức.
Trong mắt tôi, chủ tịch không phải là người xấu. Ông rất trầm lặng và kiệm lời. Nhưng có vẻ như ông là người đặc biệt không thích, cực kỳ ác cảm với những người trong showbiz. Mọi dự án quảng bá của chúng tôi cho các dự án, đều không sử dụng gương mặt đại diện nữ là ca sĩ, diễn viên hay hoa hậu. Mà chủ yếu sử dụng chính nguồn lực bên trong.
Vợ ba của chủ tịch cũng là một người phụ nữ bình thường, không phải một người nổi tiếng như mẹ của Quang trước đây.
Quang bảo rằng từ khi vào tiểu học, đã luôn nghe những âm thanh ồn ào trong chính ngôi nhà hiếm có ngày bình yên của mình. Chủ tịch rất ít nói, nhưng mẹ cậu thì lại muốn ông ấy nói. Để gây sự chú ý với chồng, chứng minh mình tồn tại trong căn nhà ấy, bà ấy đã cố gắng làm mọi thứ, từ đập phá cho đến đánh cả Quang. Và cuối cùng, bà ấy đã “all in” cho cuộc hôn nhân này bằng việc ngoại tình chấn động.
Rồi Quang hỏi tôi:
- Dù mẹ em có đáng trách. Nhưng cũng thật khổ sở đúng không? Sống trong ngôi nhà rộng nhưng sự tồn tại của mình giống như không tồn tại.
Tôi không biết sâu xa căn nguyên của những im lặng và ồn ào trong quá khứ mà Quang đã có là gì? Nhưng xét cho cùng đối với mọi đứa trẻ, không vật chất nào có thể thay thế một tuổi thơ bình yên. Tôi cũng giống Quang, bố mẹ tôi cũng chia tay nhau. Nhưng tôi may mắn hơn cậu ấy, rằng bố mẹ tôi chưa từng một ngày cư xử với nhau tệ bạc.
Bỗng dưng tôi có một sự đồng cảm da diết với Quang, tôi cảm thấy bằng một cách nào đó, chúng tôi thật hiểu những gì đối phương đã từng trải qua. Và giờ, chúng tôi giống nhau, vì chúng tôi đều chỉ có một mình, sau tất cả.
Quang mỉm cười, cầm ly rượu vang đỏ xoay nhẹ rồi chạm khẽ vào ly của tôi, đưa lên uống vơi một nửa:
- Em sợ trở thành người giống bố. Và cũng sợ lấy một người vợ giống mẹ.
Tôi nhìn vào ánh đèn đang sóng sánh phải chiếu trên ly rượu của mình. Tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng, vô thức tôi đáp:
- Quá khứ chỉ là quá khứ thôi. Sợ hãi quá khứ sẽ bỏ qua hiện tại đấy. Thời buổi này, đâu cần quan tâm quá đến hôn nhân.
Quang nhìn tôi, nhếch mép cười. Đôi mắt cậu ấy hơi đỏ. Chậm rãi rót thêm rượu vào ly của chúng tôi, Quang nói:
- Chị có vẻ không thích kết hôn nhỉ? Đám con gái chẳng phải luôn mơ về đám cưới à? Rồi sinh bao nhiêu đứa con? Gọi nhau vợ vợ chồng chồng.
Tôi cười, Quang nói đúng, ngay cả lúc này khi đang rất yêu Mặt Trời, tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn. Tôi luôn cảm thấy cứ yêu nhau là được rồi. Đâu nhất thiết phải ràng buộc nhau bằng hôn thú. Đặt tên cho một mối quan hệ làm tất cả những người bên trong nó đều áp lực.
- Ừ, không thích. Cảm thấy ngột.
Quang lại uống rồi hỏi:
- Thế với anh Minh thì sao? Chị không xác định gì à?
Tôi cười:
- Thật may là anh ấy đã có con rồi. Chắc anh ấy cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu cứ chỉ bên nhau thôi và đừng khoác thêm chức danh nào cả. Chị nghĩ thế!
Quang lấy ngón tay búng vào trán tôi khiến tôi vừa đau vừa giật mình, khẽ kêu oái. Cậu ấy nói:
- Đàn ông khi yêu sẽ muốn sở hữu. Nếu người ta không muốn ràng buộc và không chấp nhận bị ràng buộc, họ có thể đi bất cứ lúc nào. Đôi khi, bà chị à, ai đó muốn xích chị lại cũng là thể hiện tình yêu đấy. Dù anh Minh có con rồi, nếu yêu chị, vẫn sẽ muốn có con chung của hai người. Chị chưa từng nghĩ đến à?
Đúng, tôi chưa từng nghĩ tới. Cũng không muốn nghĩ tới.
Quang ghé sát vào tai tôi:
- Thế là em vẫn có cơ hội đúng không? Hay hôm nay mình thử gì đó mới không?
Tôi đẩy Quang ra:
- Vớ vẩn! Đùa ít thôi. Say rồi đấy! Chẳng có cơ hội nào đâu.
Quang phá lên cười:
- Nếu chị yêu em, em sẽ cưới chị.
Tôi cũng cười:
- Nếu cưới nhau, chị sẽ là chồng, còn em là vợ. Cái thứ đàn ông gì mà thích đòi cưới. Người ta chạy còn không xong.
Quang đáp:
- Đổi cách xưng hô đi, cho hợp với mối quan hệ trong tương lai của chúng ta. Sương ơi, Quang chờ nhé!
Bỗng điện thoại tôi reo, anh gọi video call. Nhìn màn hình một lúc, tôi ấn từ chối cuộc gọi. Quang ngó sang: “Sao thế? Sao không nghe?!”
Tôi không trả lời Quang. Nhắn lại cho anh: “Em đang đi bar với bạn. Ồn lắm.”
Anh nhắn lại: “Bar nào? Say chưa?”
Tôi chụp cho anh hình quán. Anh nhắn: “Ừm”
Một lúc sau lại nhắn: “Để anh gọi Long qua đón.”
Tôi trả lời: “Không cần đâu. Bạn em đưa về.”
Anh im lặng và không nhắn thêm gì nữa.
Quang hỏi:
- Sao chị không nói là đi với em?
Tôi cũng không biết vì sao nữa. Chỉ là tôi cảm thấy không cần thiết phải nói. Tôi cũng đâu nói dối gì? Chỉ là không kể quá chi tiết khi mà anh không hỏi thôi. Cũng chẳng có gì quan trọng cả.
________
Sang tuần vào ngày sinh nhật tôi, đêm hôm đó, tôi vẫn nghĩ chắc anh sẽ nhắn tin chúc mừng tôi vào đúng 0 giờ. Chẳng phải ai cũng mong lời chúc mừng sinh nhật đầu tiên trong ngày sinh, sẽ là đến từ những người thân của mình sao? Nhất là khi, anh đang không có ở đây. Nhưng không, có bốn người nhắn tin chúc mừng sinh nhật tôi lúc 0 giờ, nhưng không có anh. Đó là mẹ, bố, Quang và cô bạn thân lúc này vẫn đang du học thạc sĩ ở Nhật Bản.
Tôi có chút hụt hẫng không hề nhẹ.
Nhưng tôi vẫn kệ, không hề nhắn tin gì cho anh cả.
Tôi muốn chờ thêm, xem liệu anh có nhớ gì đến tôi không?!
Sáng đến công ty, Quang hỏi tôi hôm nay có làm gì vào sinh nhật không? Tôi nói rằng đã ăn tối mừng sinh nhật với bố mẹ từ tuần trước. Thực ra, tối nay vốn định về nhà sớm video call với Mặt Trời. Nhưng có vẻ anh ấy không có thời gian dành cho tôi rồi. Nên nhìn chung là không có kế hoạch gì đặc biệt cả.
Tôi nói: “Không! Như mọi ngày. Đi làm xong đi về.”
Quang búng tay: “Good! Vậy lát đi với em! Em bao sinh nhật. Sinh nhật phải vui chứ!”
Chiều, tan làm, vẫn không hề có động tĩnh gì của anh. Quang đưa tôi về nhà để thay đồ. Sau đó, cậu ấy đi về để thay quần áo và sẽ quay lại đón tôi vào lúc 9 giờ tối.
Tôi tắm rửa, chọn cho mình một bộ váy lụa đỏ ôm sát, trễ ngực, rất tôn dáng. Giữa ngực, chỗ gần xương quai xanh có một vết tím do đêm trước khi đi công tác anh “để lại”, tôi lấy phấn cố gắng che đi vì hôm nay mặc chiếc váy này, vết tím rất dễ đập vào mắt người đối diện.
Trang điểm, duỗi tóc nhẹ. Rồi ngồi bần thần nhìn điện thoại thở dài.
Điện thoại rung, tin nhắn đến, tôi vội vàng chộp lấy. Là tin nhắn của anh. Lúc đó, tôi đã mừng rỡ biết bao. Nhưng mở ra lại là: “Em ăn tối chưa? Ngày mốt anh về, sau đó anh đợi ở sân bay đón Lucy luôn. Nói anh Long ra đón anh trễ một chút vì chờ Lucy hạ cánh sau anh 1 tiếng.”
Hết. Nội dung tin nhắn chỉ đơn giản vậy. Không khác nào tin nhắn giao việc cho trợ lý xếp lịch trước đây.
Thất vọng. Tôi nhắn lại: “Ok anh.”
Muốn nhắn thêm: “Hôm nay là sinh nhật em đấy.” Nhưng lại thôi.
____________
Tối hôm đó, Quang và một vài người bạn đặt bàn tại một club nổi tiếng trong thành phố. Tôi ít khi đi club vì không thích ồn ào cho lắm. Nhưng Quang nói hôm nay hãy phá lệ đi, thả lỏng bản thân một chút.
- Xoã một hôm đi Sương bà già ơi. Hôm nay xinh đấy!
Cậu ấy vừa nói vừa lôi trong túi ra một chiwecs hộp, đưa cho tôi rồi nói:
- Chúc mừng sinh nhật.
Tôi mỉm cười nhận lấy:
- Cám ơn nhé!
Quang bảo:
- Mở ra đi
Tôi chiếc hộp nhỏ be bé màu xanh dương, bên trong là một chiếc dây chuyền nhỏ có mặt trăng khuyết ôm lấy một ngôi sao nhỏ, gắn viên đá lấp lánh màu xanh đậm bé xíu. Rất xinh.
Quang hỏi:
- Thích không?
Tôi gật đầu:
- Đẹp! Có mắt thẩm mỹ đấy! Cám ơn 100 lần nhé! Rất thích.
Quang chìa tay ra hất cằm, ra hiệu tôi đưa lại cho cậu ấy chiếc dây chuyền. Quang xoay vai tôi lại, rồi vén tóc:
- Để em đeo cho. Hôm nay mặc cái váy này hợp đấy. Người lùn xấu như chị nên mặc đồ đẹp vào để tăng giá trị thẩm mỹ lên nhớ! Suốt ngày mặc đồ công sở trông như hâm dở.
Tôi nhăn mặt:
- Chê bai ít thôi. Ghét của nào trời trao của nấy! Chê lùn chê xấu, mai mốt yêu phải ai còn lùn xấu hơn tôi.
Quang bật cười:
- Ơ thật không? Thế thì Quang ghét cay ghét đắng Sương xấu xí lùn tịt.
_________
Đêm hôm đó, tôi đã uống rất nhiều. Phần vì không khí trong club, phần khác vì tâm trạng có đôi chút chông chênh. 11 giờ 30 phút, màn hình Led của Club hiện lên chữ: “Happy birthday Ms An Sương.”
Quang và các bạn hú hét, xoay người tôi quay lại nhìn về phía Dj. Nhạc Happy Birthday remix vang lên, Dj còn không ngừng: “Happy Birthday Ms An Sương. Một món quà đến từ Mr. Huy Quang.”
Tôi buồn cười, thấy trẻ trâu như thế này thỉnh thoảng cũng vui ra phết.
_______
Khoảng một giờ sáng, tôi nói muốn về nghỉ vì đã hơi say rồi. Thấy mặt tôi đỏ au, Quang nói tôi ra ngoài đợi một chút, cậu ấy đi lấy xe.
Tôi đứng đợi Quang trước cửa, buổi đêm, không khí thật dễ chịu. Bên ngoài, cũng không ồn ào như trong club. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Bỗng có hai cô gái trẻ, có thể là bằng hoặc kém tuổi tôi, một cô bé mặc chiếc đầm bodycon ánh kim, một cô còn lại tóc dài nhuộm xám, mặc váy ngắn da màu đen, tiến lại gần tôi.
Cô gái váy ánh kim hỏi:
- Chị có lửa không?
Tôi lắc đầu.
Cô ấy lại hỏi:
- Chị không hút thuốc à?
Tôi vẫn lắc đầu. Không để ý hai người bọn họ. Tôi không nhu cầu làm quen hay giao tiếp với ai lúc này.
Cô gái váy ánh kim đưa điếu thuốc lên, lấy bật lửa trong túi châm và hút một hơi dài.
Tôi nhăn mặt khó chịu. Rõ ràng cô ta có bật lửa, sao lại còn hỏi tôi? Bắt chuyện kỳ cục.
Cô ta nói:
- Không hút thuốc, chắc cũng không chơi thuốc. Vậy là gái ngoan à? Gái ngoan sao lại đi giật bồ giật chồng người khác?
Tôi chưa kịp phản ứng gì, cô ta liền dí điếu thuốc đang hút dở vào ngực tôi.
Giật mình, do không đề phòng, tôi chỉ kịp hất điếu thuốc ra khỏi người. Nhưng đã bị bỏng một vết. Chưa kịp nói gì thì cô ta lao vào túm tóc tôi, lấy đế giày gót nhọn đạp vào bụng, khiến tôi ngã lăn ra đường.
Cô gái còn lại, đứng quay phim bằng điện thoại, không ngừng nói:
- Ngoại tình à? Cướp chồng à?!
Sau khi tôi bị xô ngã, loạng choạng đứng dậy:
- Chúng mày làm cái gì đấy hả?!
Cô gái mặc váy ánh kim chỉ tay vào mặt tôi:
- Mày yên phận làm gái ngoan đi. Đừng dở trò cướp giật. Tao cảnh cáo mày đấy!
Rồi cô ta giơ tay lên định tát tôi. Nhưng tôi đã đỡ được và bẻ ngược tay cô ta lại. Máu điên của tôi đã dồn lên tới não. Chẳng biết vì sao mình lại rơi vào tình huống này. Nhưng tôi không phải loại người dễ dàng để ai muốn đánh muốn chửi gì cũng được. Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, con thú trong tôi như muốn xổ lồng rồi đấy.
- Này, mấy con ranh con! Tao không biết chúng mày là ai. Đừng có mà láo lếu. Mày thích gây chuyện đúng không?! Được!
Nói dứt lời, tôi bẻ tay cô ta ra đằng sau, túm tóc giật ngược lại dí sát mặt vào cái điện thoại mà bạn cô ta đang cầm để quay lại.
- Mày thích quay đúng không? Quay cho rõ mặt bạn mày đi!
Cô gái kia bỗng chốc trở nên ú ớ. Còn cô gái váy ánh kim thì cố gắng gồng mình giật người khỏi tay tôi. Miệng liên tục chửi bới tục tĩu.
Đúng lúc này, Quang chạy xe tới. Thấy cảnh tượng đang diễn ra, Quang vội vàng chạy tới, kéo tay tôi ra.
- Chuyện gì vậy Sương?
Mặt tôi bị xước và chảy máu do bị quẹt vào móng tay của cô gái kia. Tôi lấy tay lau vết máu:
- Hai con thần kinh này tự nhiên lao vào chị.
Quang nheo mặt nhìn hai cô gái. Cô váy đen vẫn đang cầm điện thoại quay phim. Quang hất mặt cô váy ánh kim lên:
- Chuyện gì đấy?!
Cô gái ánh kim không trả lời, tức tối định tiếp tục lao vào tôi, bị Quang ngăn lại rồi tát cho một cái tát trời giáng, đến mức tôi còn kinh hãi. Vì Quang rất cao to, bàn tay rất lớn. Cái tát ấy hằn vết trên mặt cô ta.
Cô ta ôm mặt nức nở:
- Anh đánh em vì con già này? Mắt anh có bị mù không?
“Già?” - Ngày hôm nay tôi mới vừa mới tròn hai mươi ba. Thật là quá đáng.
Tôi bất giác hiểu ra tình huống này là gì. Quang tức giận, mặt nóng phừng phừng, cậu ấy chỉ thẳng vào mặt cô gái váy ánh kim:
- Cô im ngay!
Tôi kéo tay Quang:
- Dừng lại đi. Mình là đàn ông. Nên nhớ thế.
Quang hất tay tôi ra:
- Chị ra kia chờ em.
Tôi nhìn hai cô gái, phần vì đang vẫn khá là đau, nên chỉ nói:
- Đừng làm gì khi không bình tĩnh.
Rồi ra phía xe của Quang, đứng dựa vào xe, quan sát bọn họ.
Hoá ra tôi bị đánh ghen vì Quang à? Việc này thật quá oan uổng rồi. Tôi vừa đau, lại vừa thấy trải nghiệm này thật tức cười, nên nhếch mép cười nhẹ một cái.
Mẹ tôi từng dạy rằng: “Con không được phép bắt nạt ai trước. Nhưng nếu bị ai bắt nạt, tuyệt đối không để yên cho họ muốn làm gì thì làm.”
Bao năm nay bươn chải một mình, tôi đã luôn thực hiện tốt lời dạy của mẹ. Nhưng lần này, quả thực là vô vị quá. Bị đánh ghen oan. Càng nghĩ càng buồn cười.
Quang quay lại, xót xa nhìn khuôn mặt và vết bỏng trên ngực tôi. Cậu ấy muốn lấy tay chạm nhẹ, nhưng dường như lại sợ làm tôi đau.
- Xin lỗi Sương nhé!
Tôi nhăn mặt:
- Yêu đương kiểu gì toàn gái giang hồ ghê thế!
Quang lắc đầu:
- Yêu đương gì đâu. Hẹn hò mấy ngày. Không hợp thì chia tay. Nhưng mấy con bé này vớ vẩn quá.
Tôi hất đầu chủ ý bảo Quang lên xe:
- Về thôi. Say đã mệt còn bị ăn đánh oan.
Quang gật đầu; vẻ mặt không nguôi áy náy.
Ngồi lên xe, tôi nói với Quang:
- Mình là đàn ông. Lần sau dù có chuyện gì cũng không nên động chân động tay với phụ nữ. Đàn ông cứ đánh phụ nữ đã là sai rồi.
Quang im lặng suốt chặng đường về. Tôi cảm nhận được sự áy náy trong lòng cậu ấy đang dâng lên mạnh mẽ.
Thỉnh thoảng lại hỏi:
- Còn đau không?
Khi đến chung cư nhà tôi, tôi xuống xe, đưa lại nón bảo hiểm cho Quang:
- Không sao đâu. Chuyện ngoài ý muốn. Mấy vết thương này mấy hôm là lành thôi.
Tôi tạm biệt Quang, quay lưng định đi vào chung cư, bỗng cậu ấy nói:
- Em sẽ làm mọi thứ để bảo vệ người phụ nữ của mình, kể cả có làm tổn thương bất kỳ ai.
Tôi ngoái lại nhìn, mỉm cười:
- Nhưng, tôi không phải người phụ nữ của cậu. Tôi không cần được bảo vệ. Ngủ ngon nhé!
______________
Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở buổi tối đó, thì có lẽ chẳng có gì to tát cả. Tuy hơi đau một chút, sáng hôm sau cả người đều ê ẩm. Nhưng tôi thậm chí còn cảm thấy như… mình được tự do hơn mình vốn dĩ, được nổi loạn hơn mình thường ngày. Gồng mình trong môi trường công sở có rất nhiều quy tắc và sự ràng buộc, đôi lúc tôi cũng muốn một lần được xả hết bí bách trong lòng. Tôi bị đánh, phải, nhưng tôi cũng đã đánh lại mà.
Bảy giờ sáng, khi cơ thể còn đang rất nhức nhối vì rượu và những vết thương đêm hôm trước, điện thoại tôi reo lên, tôi uể oải nhấc máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng anh với thái độ giận dữ và gay gắt:
- Đêm qua em đã làm cái trò điên rồ gì để clip tràn lan trên mạng vậy? Em có biết suy nghĩ nữa không?
__________
Tuổi trẻ là khoảng thời gian mà cho dù bạn cẩn trọng thế nào, cũng vẫn sẽ mắc vô số sai lầm.
Như Hoa chậm rãi nhấp môi vào ly trà Hoa. Dáng vẻ tao nhã. Chớp mắt, nhấc nhẹ khoé môi.
Bản thân cô biết rõ, có những sai lầm của tuổi trẻ, phải trả giá bằng cả cuộc đời. Bởi vì… chính cô, ngay lúc này, cũng đang trả giá - rất đắt.
( còn nữa )
LTG:
Xin chào các bạn, Cám ơn độc giả đã kiên nhẫn đợi phần 7. Phần này chủ yếu triển khai tình tiết để làm bước đệm cho sự trở về của Như Hoa ở những phần sau, nên không có nhiều chi tiết gay cấn lắm. Tuy nhiên, vẫn mong mọi người vẫn dành thời gian và sự yêu mến tiếp tục theo chân câu chuyện của An Sương trong bước đường tuổi trẻ.
Vì tuần này, con gái lớn của mình đã đi học online lại rồi. Công việc cũng tất bật hơn trước nên chắc cách 1-2 ngày mình mới lên một phần được. Do truyện viết cuốn chiếu nên viết tới đâu mình đăng tới đó. Xin hãy thông cảm và tiếp tục ủng hộ “Như Đoá Hoa Sương” nhé! ❤️
同時也有12部Youtube影片,追蹤數超過0的網紅Tolok Version,也在其Youtube影片中提到,Here is the karaoke/instrumental for "Zebbiana" - Skusta Clee (MASHUP COVER by Pipah Pancho x Neil Enriquez) The lyrics is below? Follow my instagram...
philipine 在 Facebook 的最佳解答
Như Đoá Hoa Sương ( Truyện “chắc là” ngắn | Gào )
*Phần 6: Mùa hoa năm ấy, hoa đã nở thật đẹp biết mấy.
Đã bao giờ bạn tìm đọc lại cuốn nhật ký cấp 2, cấp 3 của mình, rồi tủm tỉm bật cười chính bản thây mình ngày đó suy nghĩ thật ngây ngô, ngờ nghệch không? Rồi đến một lúc đủ lâu, nhìn lại những năm tháng tuổi đôi mươi của mình, bạn cũng sẽ thấy mình cư xử như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Giống như đọc lại một chiếc status do chính mình viết cách đây mười năm, tôi nhiều lần cảm thấy “quê” không thể tả. Sao ngày đó mình lại có thể viết những dòng như vậy public trên mạng xã hội toàn người xa lạ mà không hề thấy kỳ cục nhỉ?
Phần lớn những người trẻ tuổi có “cái tôi” lớn như tôi ngày ấy, dù có sai cũng tự huyễn hoặc rằng “mình có lý do để sai”! Dù có có làm điều gì dở hơi, cũng tự biện minh cho mình rằng tại người ta thế này nên mình mới thế nọ.
Trưởng thành là khi bạn ngưng đặt “cái tôi” sai chỗ. Chấp nhận mình sai cũng là cách tạo ra giá trị của bản thân mình, không nhất thiết rằng mình lúc nào cũng phải là người đúng.
Chấp nhận mình “chưa đủ lớn” với những cảm xúc mong manh, cũng là dấu hiệu cho thấy ta đã thực sự trưởng thành. Không còn phải gồng lên che giấu cảm xúc dù là mừng vui hay tủi hờn ấm ức.
Nhưng nói gì thì nói, nước mắt của tôi ngày hôm đó khi biết mình “bị lừa rồi” cũng chẳng có gì sai cả. Nó thể hiện đúng sự trẻ con của tôi vốn dĩ, ở đúng độ tuổi tôi lúc đó, chỉ là thường ngày luôn cố gắng giấu đi. Xét cho cùng, một cô gái mới hai mươi ba tuổi giữa tình yêu, lý trí và bản ngã, ranh giới rất mong manh.
Nhưng nếu ngày hôm đó, chuyện đó, vẫn tình huống đó đến với tôi vào lúc này… sau nhiều năm đã đủ độ trầm của cuộc đời nhiều sóng động, tôi chắc chắn sẽ đón nhận nó nhẹ nhàng thôi, bình thản, và không rơi nước mắt.
—————
Ngày hôm đó, sau khi nghe anh vỗ về, ôm ấp, giải thích và cưng nựng, tôi không thể ngay lập tức thoả hiệp với những lời nói dối trước đó. Nên tôi nói với Mặt Trời rằng, mình cần chút thời gian.
Lòng tự tôn của tuổi đôi mươi cao vời vợi, tôi có ước mơ của mình. Tôi muốn tự tay mình đạt lấy, tự đôi bàn chân mình bước tới, chứ không muốn ai đó sắp xếp sẵn cho tôi.
Có thể nhiều cô gái bằng tuổi tôi khi ấy, và cả sau này, có ước mơ rất khác. Được số phận an bào cho một tấm người yêu tử tế có thể lo lắng cho cuộc đời họ đủ đầy. Nhưng ước mơ của tôi khác họ. Tôi không nói rằng ước mơ nào tốt hơn, đẹp đẽ hơn. Có lẽ chỉ chính bản thân mỗi người mới hiểu mong muốn của bản thân xuất phát từ điều gì. Mỗi chúng ta đều có một ước mơ đẹp nhất của riêng mình.
Khát khao được độc lập trên con đường sự nghiệp là điều rất quan trọng đối với tôi. Vì tôi đã nuôi nấng mong mỏi ấy khi chỉ mới là một đứa trẻ.
Tôi mong rằng người tôi yêu có thể hiểu tôi. Nhưng không hề muốn anh ấy sẽ an bài cho tôi.
Đối với tôi, những việc này là một đả kích. Nó khiến tôi cảm thấy mình kém cỏi như thể: “Nếu không có anh ấy, mình chẳng là gì!”
Tôi hoàn toàn không mong như thế.
Điều khiến tôi ấm ức nhất chỉ đơn giản là vậy: Là chức phó phòng này hoá ra là “một món quà” chứ không phải do nỗ lực tự thân, như tôi vẫn vốn nghĩ. Cho dù anh đã nói không phải như thế. Nhưng nhất thời tôi vẫn chưa nghĩ được khác đi.
Còn những chuyện khác tuy có bất ngờ, có phần đả kích, có phần run sợ… Nhưng… nó cũng nhỏ thôi.
Rời khỏi phòng anh, tôi bấm thang máy lên tầng 21. Đó là sân thượng lộng gió nơi mọi cảm xúc mà ta muốn vứt bỏ sẽ được gió cuốn bay. Môi trường làm việc này không cho phép tôi diễn vai nữ chính ngôn tình làm rùm beng mọi chuyện cá nhân vớ vẩn. Tôi chỉ được phép để cảm xúc mình dâng trào rồi phải gỡ ngay nó xuống. Anh đã vỗ về tôi. Phải, đó là điều tôi mong muốn. Dù có không thừa nhận đi chăng nữa, thì bất cứ cô gái nào đang khóc cũng sẽ trở nên mềm nhũn trong những lời đường mật của người tình.
Hơn nữa, tôi làm sao mà nói lại được anh? Ngay cả khi không tin cũng chẳng có lý lẽ nào mà đối đáp. Mặt Trời không phải tự nhiên ngồi vào vị trí hôm nay. Anh sáng suốt, mạch lạc và logic. Anh không bao giờ ấp úng trong những buổi thuyết trình. Mọi lời anh nói, mọi việc anh làm đều có điểm đầu và điểm cuối, cắt khúc, sắp xếp nhịp nhàng. Và hiển nhiên, anh đã làm thì anh sẽ luôn có cách giải thích hợp lý nhất.
Lần này cũng vậy, khi nghe anh nói, nước mắt của tôi bỗng trở nên thật ngớ ngẩn. Hành động của tôi trở nên thật ngu ngốc so với sự suy nghĩ trưởng thành và sâu sắc của anh. Tôi giống như một đứa trẻ đang đòi ăn kẹo, đang ăn vạ vậy.
Bước vào phòng anh với tâm lý ấm ức và trách hờn. Và bước ra với lòng bộn bề không buông kèm theo đôi phần xấu hổ.
Tôi đứng trên sân thượng thở dài.
Những lúc như thế này, trong phim sẽ luôn có nam phụ xuất hiện, nói những lời động viên sến súa, để nữ chính gạt đi giọt nước mắt bi thương. Chẳng phải tôi cũng nên cám ơn Quang về những đoá hoa sao? “Việc ai đó theo đuổi mình, không có lý do gì để phẫn nộ. Mình đáp lại hay không đáp lại, cũng nên cảm ơn tấm chân tình của họ.” - Mẹ tôi đã từng nói như vậy đó.
Khi mẹ ly hôn, lúc ấy mẹ vừa tự do, lại còn trẻ trung, xinh đẹp. Sự tự do và tự chủ ấy khiến cho mẹ có rất nhiều người theo đuổi. Tôi cảm thấy một số người rất phiền, giống như kẻ đeo bám, giống như keo dính chuột. Nhưng mẹ đã nói với tôi như thế. Mẹ cũng dạy tôi rằng, cuộc đời rất ngắn ngủi, hãy trân trọng từng người đã lướt qua đời mình dù có thế nào đi chăng nữa.
Mẹ tôi là một người phụ nữ rất tuyệt đúng không? Bà đẹp, trầm lặng và quyến rũ. Giống như chị Như Hoa vậy. Bất giác tôi gật gù, đúng rồi, chị Như Hoa và mẹ tôi, bề ngoài, họ trông “có vẻ như” là một kiểu người giống nhau.
Nhưng vì sao… bố lại rời bỏ mẹ? Vì sao chị Như Hoa và sếp Mặt trời lại chia tay?
Tôi lắc đầu nguây nguẩy vì thấy mình bắt đầu suy nghĩ tào lao rồi.
Lúc này, nước mắt đã khô trên hai má tôi. Có những chuyện thật buồn cười: Mới mấy phút trước thôi còn là sự phẫn nộ, thì vài phút sau đã hoá hư vô.
Đúng lúc này, Quang xuất hiện. Quang vỗ vai tôi khi tôi đang ngước lên nhìn trời mây với muôn vàn suy nghĩ mông lung.
Tôi giật mình thon thót, trong đầu thoáng nghĩ: “Giống phim tình cảm quá vậy?”
Tôi những năm tháng đó thật trẻ con phải không? Nghĩ mình đã lớn mà thi thoảng vẫn bay bổng như một đứa nhóc.
Có thể do nhìn thấy gương mặt hốt hoảng của tôi lúc ấy, nên cậu ấy đã bật cười rất to. Tự nhiên bị một người mà mình xem như “đứa nhóc”, “ cười vào mặt”, tôi trở nên khó chịu, chau mày lại, hất mặt về phía Quang:
- Cười gì? Hâm à?!
Quang chậm rãi lôi từ trong túi ra bao thuốc, rút một điếu, rồi chĩa bao thuốc về phía tôi:
- Chị hút không?
Tôi lắc đầu, giọng vẫn còn đang khó chịu:
- Không!
Quang châm lửa, rít một hơi.
Gió luồn qua mái tóc cậu ấy. Sống mũi cao, làn da mịn màng, đôi môi hồng tự nhiên khiến đám con gái phải ghen tị. “Đúng là công tử bột.” - Tôi thoáng nghĩ.
Những người sinh ra đã ngậm thìa vàng, lại “ăn may” chiếm ngay gen trội như Quang, thiên hạ nói rằng là những kẻ sinh ra ở vạch đích. Vốn sung sướng chẳng lo nghĩ gì.
Cậu ta thích tôi, quả là một kỳ tích quá rồi. Nếu như gout của tôi đúng với độ tuổi, chắc tôi phải si mê cậu ta điên cuồng. Cám ơn tổ tông ba đời đã cho một người con trai đẹp đẽ gia thế như thế này yêu mình mới đúng. Tôi thật là ngu. Nhưng cái gout của tôi nó thế, biết phải làm sao đây?
Quang quay sang tôi châm chọc:
- Nhìn gì thế?! Thấy em đẹp trai lắm đúng không? Thôi, không phải nói, điều đó ai cũng biết rồi.
Thế đấy! Tôi thở dài. Đẹp trai đấy, nhưng mỗi khi giao việc thì Quang làm mãi không xong. Đó là điểm đáng chán thứ nhất. Một người đàn ông ngoài sự quyến rũ bề ngoài, thì cần nhất vẫn là sự quyến rũ về mặt trí tuệ. Cả ngày chỉ toàn thấy đùa cợt là điểm tôi cảm thấy đáng chán thứ hai. Khi đang nói về công việc lại luyên thuyên sai chủ đề… Ừm, có thể tôi đã hơi hà khắc với cậu ấy, vì định kiến “trai trẻ” thường rất trẻ trâu đã ăn sâu trong đầu tôi thì sao nhỉ? Có oan uổng cho người ta quá không?
Quang hút đến nửa điếu thuốc, chúng tôi vẫn chẳng nói với nhau thêm câu nào. Gió buổi xế chiều mát rượi, hoàng hôn đổ xuống nhìn từ đây thật bình yên và đẹp đẽ.
Quang nói:
- Mai chị đi công tác đúng không? Đang giận anh Minh à? Giận thì giận cho tới nơi tới chốn vào. Lát em đưa chị về cho.
Mặt tôi thể hiện rõ hai chữ “hoang mang”, “Làm sao Quang biết.”
Quang nhìn tôi rồi lại cười sằng sặc. Cậu ấy ném điếu thuốc xuống sàn xi măng sân thượng, di chân cho tàn thuốc tắt lịm. Rồi đưa tay vò đầu tôi cho tóc tôi rối tung lên. Là vò đầu chứ không phải là xoa đầu. Bàn tay của Quang to KHỦNG KHIẾP, tôi cảm thấy như chỉ một lòng bàn tay ấy thôi có thể “nuốt trọn” cả đầu tôi rồi. Chưa để cho tôi kịp phản ứng, Quang đã nói:
- Chị lại định hỏi sao em biết chứ gì? Xong rồi nãy giờ chắc còn định hỏi sao em thích chị đúng không? Rồi còn định cám ơn hoa em tặng nữa chứ gì?
Đúng. Quang nói không sai chút nào. Nhưng vì đang phát cáu, nên tôi buột miệng:
- Thần kinh.
Không hiểu sao Quang rất hay làm cho tôi phát cáu. Tần suất cậu ấy khiến tôi phát điên sẽ là liên tục mỗi lần chúng tôi gặp hay làm việc chung với nhau. Nhưng tôi lại không thể nào ghét cậu ấy được. Tôi luôn cảm thấy Quang là người tốt, chỉ là hơi trẻ con thôi. Cái cảm giác khó chịu với Quang là “một kiểu khó chịu” có thể chịu đựng được.
Lúc này, Quang nói:
- Để cho chị đỡ lăn tăn, đêm về nằm suy nghĩ thì em không phải thích chị vì chị giống mẹ của em, như phim Hàn hay có. Vì chị xấu hơn mẹ em nhiều. Haha, mẹ em trước đây là hoa hậu cơ.
Trời, sao có thể nói với người con gái mà mình theo đuổi tặng hoa suốt mấy tháng một câu “xúc phạm” như thế chứ? Quang là như vậy. Lúc ấy cho đến mãi sau này khi chúng tôi trở nên vô cùng thân thiết, cậu ấy vẫn luôn làm người ta tức rồi lại chẳng tức được như thế, với những câu nói nửa đùa nửa thật.
- Em nghe chị Giang phòng nhân sự mách rồi. Bà Giang đó là spy của em, cái gì cũng kể. Nãy bà ấy kể với chị chuyện hoa là của em. Và chuyện công ty biết chị là em họ anh Minh, nên chị mới lên đây tự kỷ chứ gì?
Tôi quay mặt đi, ậm ừ không nói gì.
Quang khoác tay lên vai tôi. Bờ vai Thái Bình Dương của cậu ấy rộng mênh mông hay là tôi nhỏ bé, sao lại cảm thấy như bị lọt thỏm thế này?
- Bỏ ra, vô duyên. Chị là sếp mày đó nhé!
Nhưng cậu ấy chẳng để tâm.
- Sương này, em thích chị vì em thấy chị rất hâm đấy! Chứ không phải vì chị xinh đẹp gì đâu. Lần đầu tiên, thấy chị hôm lên công ty gặp bố, em đã thấy chị hay hay rồi.
Tôi nhăn mặt:
- Thích một người vì người đó hâm? Em cũng hay đó! Thú vị lắm.
Tôi nói với giọng gắt gỏng, khó chịu.
Dường như, Quang cũng chẳng để tâm. Cậu ấy nói tiếp:
- Tụi mình còn trẻ mà Sương. Nếu mà mình thích ai, mình cứ hết mình đi. Đâu quan trọng người ta xem mình là gì? Gọi mình là gì? Mình xem người ta là gì mới quan trọng chứ! Chị độc thân, em độc thân. Em thích chị. Kệ em. Chị độc thân, anh Minh độc thân. Chị thích anh ấy, thì chị tiến tới thôi… Còn ông Minh có gọi chị là em họ, cháu họ hay con gái nuôi… haha cũng kệ cha ông ấy!
Tôi không tức giận với Quang được, mặc dù trong lòng thì cảm thấy rằng mình nên giận.
- Sao em biết?
Quang nhún vai:
- Em thích chị nên em biết.
Sau đó Quang chỉ ngón tay vào thái dương, nhướn mày, nhếch mép, làm mặt ngầu:
- Vì em thông minh.
Tôi bật cười với động tác ngớ ngẩn của một người đàn ông to xác mà tính cách điên khùng trước mặt mình. Quang lại nói tiếp:
- Vì em thích chị nên em mong chị vui vẻ. Yolo lên như Sương mà em vẫn thích. Bánh bèo héo úa quá em chán, em hết thích đấy!
Tôi rướn mắt lên nhìn cậu ta. Quang cao quá, ngước lên để đối diện với cậu ấy nằm ngoài khả năng của tôi, do chiều cao hạn chế:
- Ai mượn em thích?
Quang cười:
- Nhưng hết thích chị thì em hết lý do đi làm. Ông già em sẽ đau khổ vì thằng con trai duy nhất lông bông.
Tôi thở dài. Rất dài. Đúng là chẳng có gì để nói với cậu ta.
Quang nói:
- Em biết anh Minh từ khi em học cấp ba. Cũng nhiều năm rồi, anh ấy là đệ của ông già em. Là đệ trẻ nhất của ông già em, cũng là cánh phai trái của ông già. Chị thích anh Minh nhiều nên em cảnh báo chị: xung quanh anh ấy rất nhiều phụ nữ.
Đang nói đến đoạn nghiêm túc, nhưng Quang vẫn không thể ngưng đùa cợt. Cậy ấy chêm vào:
- Nhiều phụ nữ nhưng không đào hoa được như em. Vì cũng có tuổi rồi. Haha
Tôi tỏ vẻ ngán ngẩm. Quang nói tiếp:
- Nhưng theo những gì em biết về anh Minh, anh ấy sẽ không bao giờ từ bỏ được chị Hoa - vợ anh ấy đâu. Vậy nên, bây giờ anh ấy độc thân, chị yêu anh ấy nhiều thì chị cứ liều. Còn tới lúc chị Như Hoa suy nghĩ lại… thì …
Tôi ngước lên nhìn Quang nói nốt đoạn ngập ngừng, cậu ấy lại làm tôi muốn hụt tim:
- Thì chị có ưu điểm là lùn hơn, xấu hơn, tính trẻ con hơn, hâm hơn… Nên lúc đó ráng đi biết đâu lại thắng! Hahahaha
Tôi bực mình thụi vào bụng Quang, cậu ấy giật mình bỏ tay khỏi vai tôi, ôm bụng vừa cười vừa than đau rồi nói:
- Đến lúc nào chị bị đá, thì nhớ là em vẫn ở đây nhé! Nếu lúc đó em có vợ rồi, sẽ lấy thêm chị làm vợ hai. Hahahaha
Tôi rượt theo Quang, cậu ấy vẫn vừa chạy vừa nói những câu châm chọc.
Thực sự, dù Quang nó và làm gì đi chăng nữa, ở bên cạnh cậu ấy vẫn thật thoải mái. Mọi chuyện trở nên giản đơn. Không cần suy nghĩ nhiều.
_________
Lúc chúng tôi quay lại phòng làm việc lấy túi xách, cũng đã hơn sáu giờ tối. Mọi người đã về hết. Đi ngang qua phòng làm việc của Mặt Trời thấy vẫn sáng đèn. Tôi dừng mắt lại trong giây lát, rồi bước ra thang máy. Ngày mai, chúng tôi sẽ bay đi Philipine, giờ này anh ấy vẫn ở đây, không biết đã ai chuẩn bị đồ cho anh ấy chưa? Nhưng vì vẫn còn đang giận, nên tôi lướt qua mà không hỏi han gì, dù là rất muốn.
Tối đó, Quang đưa tôi về trên chiếc xe máy phân khối lớn của cậu ấy. Tôi không biết là xe gì nhưng vì nó rất cao, chân tôi lại ngắn nên leo mãi mới lên, trông như một trò cười. Quang cứ hả hê cười sằng sặc khiến tôi giận tím người muốn quay mặt bỏ đi, thì cậu ta mới xin lỗi rối rít rồi chỉ tôi cách lên xe.
Lúc đi, Quang nói rằng, đàn ông đi xe phân khối lớn rất chất, con gái rất thích.
Tôi bảo: “Dở hơi. Cái xe to đùng. Đường thì kẹt, cứ rồ ga ồn ào như thằng khùng.”
Quang lại trêu tôi rằng do tôi già trước tuổi nên suy nghĩ thiếu sự hưởng thụ của thanh xuân. Đúng là đường thành phố thì không hợp lắm với xe phân khối lớn nên tôi không cảm nhận được sự kích thích của loại phương tiện này.
Cậu ấy rủ một lúc nào đấy, cùng nhau đi phượt, tôi sẽ thấy nó thú vị cỡ nào.
Khi xe dừng ở chung cư nhà tôi, xuống xe, tôi nói với Quang rằng Cám ơn cậu ấy vì những bình hoa suốt mấy tháng nay.
Cậu ấy đưa tay lên chào tôi kiểu quân đội, nhếch mép cười không nói gì.
Hình như Quang còn ở đó rất lâu, sau khi tôi lên nhà, nhìn xuống từ cửa sổ vẫn thấy xe cậu ấy ở đó.
Tôi nhắn tin:
- Sao chưa về?
Quang nhắn lại:
- Đang hút thuốc
___________
Về nhà, tôi tắm rửa sau đó cầm điện thoại, không thấy tin nhắn nào của Mặt Trời. Suy nghĩ một hồi lâu, tôi cũng nhắn tin hỏi anh ấy về tới nhà chưa?
Phải rất lâu sau, khoảng 1-2 tiếng gì đó, khi tôi đang sắp vali, Mặt Trời mới trả lời tin nhắn rằng anh ấy đã về rồi và đang mệt nên cần nghỉ sớm.
Tôi vừa xếp quần áo và đồ dùng cần thiết cho chuyến công tác vào vali, vừa sắp xếp lại trong đầu những việc đã diễn ra trong ngày.
Khi tôi khóc trong phòng làm việc của anh, anh đã ôm lấy tôi, dịu dàng xoa dịu và hôn tôi… Mặc cho tôi khóc trong sự dỗ dành của anh. Rồi anh nói rằng, thực ra việc mọi người trong công ty lầm tưởng tôi là em họ của anh, không phải do anh cố ý.
Ngày hôm đó khi họp với nhân sự về việc sắp xếp nhân sự mới, đội dự án thiếu người, lại cần phải là người có thâm niên nên anh có đề xuất chuyển tôi qua đó. Lúc đó mọi người cảm thấy rất hợp nhưng chỉ hơi băn khoăn vì tuổi đời tôi quá trẻ, trong buổi họp với nhân sự và BGĐ anh đã nói rằng anh tin rằng tôi làm tốt. Và nói rằng tôi như em gái ruột của anh, sắp xếp lịch trình cho anh rất ổn ngần đó năm, năng lực không hề tệ. Anh cũng không ngờ rằng, mọi người từ câu nói ấy đều nghĩ tôi là em họ anh.
Anh nói rằng, cảm thấy sự hiểu lầm này cũng rất tốt. Một cách nào đó đó cũng là cách anh gián tiếp bảo vệ tôi.
Anh cũng nhẹ nhàng nói anh hiểu vì sao tôi cảm thấy bất bình. Vì tôi cảm thấy bị lừa dối và sắp đặt, vì tôi cảm thấy anh không muốn thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi. Nhưng không phải như thế, anh mong tôi hơn thế này, bình tĩnh và đừng suy đoán trẻ con như thế!
“Chuyện tình cảm là thứ không nên khoe khoang, không cần ai phải công nhận, chỉ cần người trong cuộc hiểu là được. Thứ gì càng khoe ra thì càng dễ mất. Vì em có vị trí trong anh, nên anh chỉ muốn cất em cho riêng anh thôi.”
Một câu nói quá đủ sát thương với một cô gái trẻ tuổi non nớt như tôi lúc đó. Tôi không có gì để phản bác lại anh.
Trước đó mấy ngày, chính tôi là người đã nói với anh về việc muốn giấu mọi người trong công ty về quan hệ của chúng tôi.
Và cũng chính tôi lúc này đây, lại cảm thấy phát điên khi người ta nhầm mình là “em họ” của anh.
Lẽ ra phải mừng mới đúng chứ không phải trẻ con như thế. Nếu tôi có một mối tình rùm beng với sếp nơi công sở, mọi chuyện với tôi mà nói, sẽ là bất lợi chứ chẳng vui vẻ gì.
Đúng như Quang nói, nếu đã thích một người, chỉ cần chẳng vi phạm đạo đức gì trong xã hội, thì sao không thử cứ liều lĩnh mà dấn thân, đừng để lòng ngập ngừng ngăn bước chân mình lại. Nếu sợ hãi đau khổ mà không dám bắt đầu, biết đâu khi quay đầu lại thấy mình đã bỏ qua hạnh phúc.
Tôi cuối cùng cũng có quyết định với cuộc tình này: Hãy cứ bắt đầu, dù cho ngày mai có ra sao.
_________
Chuyến công tác Philipine của chúng tôi có nhiều thuận lợi. Vì đã chuẩn bị rất kỹ càng trước đó, đội nhóm của công ty tôi dưới sự dẫn dắt của anh đã có những thành quả hơn mong đợi. Ở công ty chúng tôi, Mặt Trời nổi tiếng về khả năng đàm phán. Anh ấy gần như chưa từng thất bại.
Suốt mấy ngày tập trung cho công việc, mọi người ai nấy đều như bị rút cạn sức lực. Đến ngày đêm cuối, khi mọi việc đã ổn thoả, tất cả như thở phào, nhẹ nhõm hẳn đi.
Chúng tôi có bữa ăn tối mừng thắng lợi bên bờ biển. Hai team đều rất vui vẻ và uống rất nhiều. Hầu hết ai cũng say mèm, mọi người thoải mái uống xả hơi vì hôm sau buổi sáng không có lịch trình và chuyến bay của chúng tôi vào buổi tối. Nghĩa là đêm nay cứ quậy thoải mái và sáng mai ngủ nướng cũng chẳng sao.
Vì tôi không uống được nhiều nên vẫn còn tỉnh táo. Khi tất cả đã rời khỏi bàn và về phòng hết, thì tôi vẫn ngồi lại ngắm biển.
Đây là chuyến công tác đầu tiên trong cuộc đời tôi. Cuối cùng nó cũng đã ổn rồi, lòng tôi lúc này cảm thấy vô cùng dễ chịu. Màn đêm trên biển thật bình yên nơi hòn đảo này. Tôi tận hưởng bầu không khí êm ái đó một cách hưởng thụ và say sưa.
Bỗng tiếng guitar vang lên, tôi ngạc nhiên nhìn về phía tiếng đàn. Anh đang ở đó mỉm cười nhìn tôi.
Đêm ấy, tôi mặc một chiếc váy maxi dài, hai dây màu xanh sẫm. Khi tôi tiến về phía anh, chiếc váy bay trong gió bồng bềnh giống như là tôi đang bước đi trên mây vậy:
- Em không ngờ anh còn biết đánh đàn, lãng tử thật đấy. Trông khác hẳn anh thường ngày.
Anh mỉm cười nhìn tôi. Ánh mắt si mê dịu dàng ấy mãi về sau này rất lâu rất lâu, tôi vẫn không thể nào quên được. Có một người đàn ông thật đẹp đẽ, ấm áp như mặt trời giữa màn đêm bên bờ biển, đã đàn cho tôi nghe một khúc tình ca.
Người phục vụ mang đến cho tôi một nhành hoa hồng đỏ, tôi ngạc nhiên, ngại ngùng nâng niu nó. Anh ấy cúi đầu lịch thiệp nói: “For you”
Tôi không phải tuýp người lãng mạn. Tôi cũng tưởng rằng mình không thích sự lãng mạn. Nhưng hoá ra không phải vậy, mọi cô gái trên cuộc đời này, đều muốn được người đàn ông mình yêu dâng tặng sự lãng mạn ngọt ngào, được nâng niu như một nhành hoa mềm mại bay trong gió sương.
Tôi và anh nắm tay nhau đi dạo trên biển về đêm. Tay chúng tôi đan lấy nhau. Tôi cảm giác như thế giới này ngày hôm ấy chỉ có tôi và anh ấy:
- Anh đã chuẩn bị sao? Đàn và hoa ấy!
Anh cười:
- Không, Anh thấy quán có đàn nên mượn chơi thử một bài. Hồi sinh viên anh cũng lãng tử lãng đãng đàn hát miên man lắm. Haha. Còn hoa thì, chắc người ta thấy em và amh giống một đôi nên tặng em đấy. Quán này tinh tế đó. Sau này, có thời gian, mình sẽ quay lại đây.
“Sau này mình sẽ quay lại đây.” - Chỉ ngần đó thôi đã khiến tôi như bước trên mây rồi. Có nghĩa là… chúng ta còn có sau này, chúng ta sẽ bên nhau đến tận mãi sau này, đúng không.
Chúng tôi đã trao nhau những nụ hôn nồng nàn bên bờ biển ngày hôm ấy. Khoảng thời gian ngưng đọng, khắc ghi trong tim tôi ký ức đẹp đẽ không phai. Người đàn ông mà tôi yêu cũng yêu tôi, khi đó, tôi đã thấy mình có cả thế giới, chiếm trọn ánh mặt trời rực rỡ, gói thật chặt vào thế giới của riêng mình thôi.
Không có tình yêu đẹp nhất,
Chỉ có khoảng thời gian đẹp nhất của tình yêu.
Dù ngày mai có thế nào, ta cũng đã cùng nhau sống hết hôm nay thật trọn vẹn. Tình yêu là ngọn lửa thiêu đốt những trái tim rực rỡ trong màn đêm. Ai cũng thế, khi yêu, đã từng đớn đau, đã từng hạnh phúc.
“Đêm nay, ở lại với anh nhé!”
__________
Mười năm, hai mươi năm, rất nhiều năm sau này,
Em và anh,
Có vẫn là chúng ta của ngày hôm đó?
( Còn nữa )
__________
LTG:
Cám ơn mọi người đã cùng mình đi tới phần 6. Truyện đến đây, thì việc nó tiến triển ra sao, đã không còn nằm trong quyền định đoạt của tác giả nữa. Như mọi khi, mình đã muốn viết dài hơn một chút, nhưng truyện trên mạng mà một phần dài quá, đọc sẽ rất mệt.
Ở những phần sau, chắc chắn các bạn sẽ gặp lại Như Hoa, Quang và một vài tuyến nhân vật khác.
Hãy tiếp tục đồng hành cùng “Như Đoá Hoa Sương” nhé! ❤️
Yêu thương rất nhiều. 😘
philipine 在 Facebook 的精選貼文
Như Đoá Hoa Sương ( Truyện “chắc là” Ngắn | Gào )
Phần 5: “Hình như có một vì sao vừa vụt qua bầu trời. Hình như có ai đó vừa lướt qua đời tôi.”
Nhiều người không thích mùa hè, vì mùa hè nắng. Nó làm người ta khó chịu. Mồ hôi ướt át, bứt rứt biết bao.
Nhưng tôi lại rất thích mùa hè. Tôi thích những con đường ngập nắng dưới hàng cây xanh, lang thang tận hưởng hương mùa hè thơm mùi hoa cỏ.
Có điều, tôi chỉ là một giọt Sương sớm mai. Sương thì chưa cần cả mùa hè để khiến nó tan biến, chỉ cần một vệt nắng cũng đủ khiến giọt sương bé nhỏ hoá hư không rồi
————————
Khi video call vừa mở lên, tôi ngạc nhiên khi thấy anh và chị bắt đầu trò chuyện với nhau bằng tiếng Anh. Không phải là tôi không hiểu họ nói gì, chỉ là tôi thấy kỳ lạ thôi. Không, nói đúng hơn là tất cả những chuyện đang diễn ra đều rất kỳ lạ. Chứ chuyện họ giao tiếp bằng ngôn ngữ gì cũng chẳng quan trọng lắm. Vì ở công ty tôi, đối tác nước ngoài rất nhiều, ngoài tiếng mẹ đẻ thì tiếng Anh chính là ngôn ngữ thứ hai.
Tôi tò mò lén lút quan sát chị qua màn hình điện thoại. Người đúng như tên, vẫn luôn đẹp Như Hoa. Tôi “lao vào đời” từ rất sớm. Chắc vì tên tôi là Sương nên sớm Sương gió cũng lẽ thường. Còn chị tên Hoa nên lúc nào cũng dịu dàng như một đoá hoa như thế. Nếu như trước đây học nhạc viện xong, chị theo nghiệp Dương Cầm, thì cũng vẫn là cái nghề nghe tren đã sang trọng, tao nhã, quý tộc y như vẻ bề ngoài của chị vậy.
Chị ấy hỏi anh ấy đang lái xe à? Vẫn chưa tìm được tài xế sao? Tự lái xe vừa mệt vừa nguy hiểm vì thường ngày anh ấy ngủ rất ít. Đường xá lại thường xuyên tắc kẹt, nếu có tài xế anh ấy có thể nghỉ ngơi nhiều hơn khi ở trên xe. Tôi bỗng dưng cảm thấy ở đây mình vô cùng thừa thãi. Họ nói chuyện với nhau rất thoải mái, như một gia đình chứ hoàn toàn không giống một cặp vợ chồng đã tan vỡ. Anh nói với chị rằng vẫn đang nhờ Sương tuyển tài xế mới. Chị hỏi lại: “An Sương, cố bé nhỏ nhỏ người, mặt xinh xinh, trợ lý cũ của anh à?”
Bỗng được nhắc tên trong cuộc trò chuyện, tôi giật mình. Trời ơi, lại tình huống gì nữa đây? Tôi chưa đủ kinh nghiệm hôn nhân gia đình để thấu hiểu được mối quan hệ và tình trạng kỳ quoặc này.
Anh ấy mới thể hiện quyền sở hữu với tôi đến mức khiến môi bật máu. Và ngay sau đó, khi tôi còn đang ngồi cạnh đây, trên chiếc xe này, kế bên anh ấy, anh ấy lại có thể thoải mái nói về tôi với vợ ( dù cho đã cũ ) của anh ấy sao?
Trong lúc tôi còn đang hoang mang tột độ, anh chĩa camera về phía tôi, nói: “Đúng rồi, An Sương đang ngồi kế anh này. Anh đưa Sương về tiện đường mà.”
Tôi đứng hình, còn chị Như Hoa thì xởi lởi qua chiếc màn hình điện thoại, chị tươi cười chào tôi: “Hi baby, How are you?”
Nếu ai có thể ở vị trí của tôi lúc này, mới có thể cảm nhận được hết sự oái ăm của tình huống không biết nên cười hay nên khóc ấy. Anh gọi tôi là “Baby”, chị cũng gọi tôi là “Baby”. Tôi có giống một vai phụ mờ nhạt trong câu chuyện của hai vợ chồng họ không?
Tôi gượng gạo: “Dạ, em chào chị ạ!”
Sau đó, họ bỏ qua tôi, lại tiếp tục câu chuyện dang dở. Chị nói rằng lũ trẻ nhớ và muốn về thăm anh ấy. Giữa tháng 5 chúng sẽ nghỉ hè nên chị sẽ cho bé Lucy ( con gái của anh ) về trước cùng nani, chị sẽ đưa Lucas ( con trai của anh ) về vào đầu tháng 8, do Lucas tham gia Summer Camp. Chị sẽ gửi lịch bay sau khi book vé, anh đồng ý chứ? Anh không thấy phiền chứ? Anh có thời gian chăm sóc Lucy chứ?
Tất nhiên, anh ấy đồng ý.
Họ kết thúc cuộc trò chuyện bằng việc hẹn sẽ nhắn tin kế hoạch hè của con vào tối, sau khi anh rảnh.
Sau khi anh cúp máy, người tôi vẫn cứng đơ ra. Dù cho có “dày dặn” hơn những bạn bè cùng tuổi, tôi vẫn không thể nào hấp thụ những diễn biến nhanh chóng như thế này.
Anh quay sang hỏi tôi:
- Sao thế baby? Đi ăn thôi. Anh còn 1 tiếng 30 phút nữa phải quay lại công ty rồi. Chắc mình ăn gần đây. Sau đó anh còn phải đưa em về rồi quay lại nhanh cho kịp.
Tay anh đặt lên vô lăng, xe chuẩn bị lăn bánh. Tôi bỗng không dừng lại được cảm giác muốn làm rõ chuyện này. Tôi đặt tay lên tay anh như muốn níu lại:
- Khoan đã, em muốn hỏi chuyện này.
Anh phanh gấp, nhăn mặt một chút:
- Rất nguy hiểm, lần sau em đừng dừng anh lại khi anh đang lái xe. Như vậy rất nguy hiểm.
Tôi rụt người lại:
- Em xin lỗi.
Anh thở nhẹ, hạ giọng:
- Không sao, baby. Em nói đi. Chúng ta không có nhiều thời gian nữa.
Tôi bặm môi, khó khăn nói ra nỗi lòng:
- Em là gì của anh vậy.
Bỗng dưng, anh đạp ga, quay vô lăng và lái xe đi thẳng. Sau đó nhếch khoé miệng cười nhẹ nhàng nói với tôi:
- Hoá ra nãy giờ là chuyện này hả? Em ghen sao? Nếu có chuyện gì cần giấu giếm em, anh có thể từ chối điện thoại mà.
Tôi im lặng. Người đàn ông này quá đỗi trưởng thành so với tôi. Mọi việc anh ấy làm, tưởng chừng như rất vô lý, đến cuối cùng cũng bị anh ấy làm cho thành có lý.
- Ở bên cạnh anh, em có thể đừng ghen tuông được không? Phụ nữ khi ghen sẽ bớt quyến rũ và khiến đàn ông mệt mỏi. Còn em là gì của anh? Em nên tự trả lời được câu hỏi đó chứ.
Anh nói với âm điệu rất nhẹ nhàng, trầm ấm và chân thành. Anh đang biến câu hỏi của tôi thành câu hỏi tu từ sao? Nếu như lúc này tôi cứ giãy đành đạch lên đòi một câu trả lời, thì chẳng phải sẽ trẻ con và nực cười quá sao?
Tôi bèn nói:
- Nhưng em không muốn ở trong một mối quan hệ không rõ ràng. Anh thích em ư? Anh yêu em ư?
Anh vẫn nhìn về phía trước, bình tĩnh lái xe:
- Đúng thế! Anh thích em! Có lẽ anh yêu em.
Trong thoáng chốc, tôi lại rơi vào trạng thái hư không. Hai tai như ù lên. Mặt lại nóng ra và chân tay bồn chồn run rẩy. Anh ấy vừa nói anh ấy thích mình sao? Anh ấy nói có lẽ anh ấy yêu mình sao? Đây là tỏ tình sao? Cảm giác hạnh phúc lan toả như luồng ánh sáng rọi qua trái tim. Tôi như cô gái mới yêu lần đầu. Không, chính xác, tôi là cô gái mới yêu lần đầu. Trước anh, mọi mối tình trẻ con trước kia đều chỉ là vô nghĩa. Anh, chính là tình đầu của tôi.
Xe vẫn đi trên đường. Không khí ồn ã giờ tan tầm không chạm vào chúng tôi được. Ở khoảng khắc này, tôi chỉ thấy có hai người chúng tôi. Tôi và anh.
Rồi anh nói tiếp:
- Baby, công việc của anh rất bận rộn. Nếu anh không quan tâm em, anh sẽ không dành thời gian cho em. Tình yêu của những người giống như anh, chính là thời gian anh dành ra để bên một ai đó. Em hiểu rõ lịch trình của anh hơn ai hết. Vì em đã từng là người sắp xếp nó trong suốt hai năm. Anh thậm chí còn không có thời gian để ngủ. Liệu anh có thể đi ăn riêng cùng ai đó, không phải vì công việc, và cũng chẳng thích họ không? Vậy nên, cưng à, hãy để những lúc bên nhau thật thoải mái. Đừng chất vấn và làm nhau đau đầu. Nếu em cảm thấy khó chịu với mối quan hệ này, chúng ta có thể dừng lại. Ok? Anh không thể mỗi ngày nói với em mấy câu như: “Anh yêu em”, “Anh nhớ em”. Nếu em mong chờ điều đó, thì anh xin lỗi, anh sẽ cố gắng, nhưng anh khó lòng làm được. Anh nghĩ những biểu hiện của anh với em, đã quá rõ ràng rồi.
Sao nhỉ? Mới phút trước anh cho tôi bay bổng lên mây. Chỉ vài giây sau anh đã dội vào tôi cơn mưa lạnh. Nhưng sao tôi lại chẳng thấy giận dữ chút nào? Tôi… cảm thấy có lỗi.
Đúng rồi, yêu một người đàn ông trưởng thành, thì nên trưởng thành. Yêu một cách trưởng thành chứ? Thay vì đòi hỏi những thứ ướt át. Mà không, chẳng phải anh vẫn mang đến cho tôi sự lãng mạn, những cảm xúc mà trước đây chưa ai mang đến được đó sao? Anh đã thừa nhận rồi. Chính miệng anh đã nói ra điều đó, rằng anh thích tôi, rằng tôi quan trọng nên anh mới dành thời gian bên tôi đó thôi. Vậy mà…
Lúc đó, tôi đã nghĩ như vậy.
Sau này mới cảm thấy, bước vào một đoạn tình cảm mê muội, người ta trở nên nhỏ bé trước đối phương. Không còn muốn tự vệ, không còn cảm thấy mình thiệt thòi. Nghĩ lại thì tình huống này, chẳng phải anh đang “chặn đầu”, “úp sọt”, không cho tôi kịp trở tay đó sao?
Nhưng lúc ấy tôi đâu nghĩ như vậy? Chỉ như cô bé con nghĩ rằng mình đã mắc lỗi gì đó rồi, ăn năn quá.
Tôi liền lí nhí:
- Em xin lỗi. Anh đừng giận.
Anh lấy tay gõ nhẹ vào trán tôi:
- Đáng yêu quá! Anh vẫn nghĩ em người lớn lắm rồi. Hoá ra vẫn còn là một cô nhóc. Xin lỗi babe, anh sẽ chậm hơn để em làm quen với cuộc sống của anh.
Anh dừng xe ở một nhà hàng đồ ăn Trung Hoa. Anh nói rằng đây là quán yêu thích của anh, vì đồ ăn ngon và khá riêng tư. Có vẻ như nó là quán ruột của anh thì phải. Bởi ngay từ khi bước vào, quản lý đã nhận ra anh:
- Anh Minh ạ! Phòng như mọi khi đúng không anh?
Anh vẫy tay, khẽ gật đầu.
Thậm chí khi chúng tôi vào phòng, anh cũng không cần gọi món. Phục vụ tự đưa món lên. Chắc, anh đã quá quen thuộc với nơi này, và họ cũng đã quá quen với thực đơn anh luôn gọi rồi.
Rồi anh nói với tôi:
- Tháng 5 Lucy về, em hãy chơi với con bé nhiều hơn. Lucy rất dễ thương và thông minh. Em cũng sẽ thích con bé thôi.
Nghe anh nói như vậy, tôi cảm thấy rất vui. Khi yêu, ai cũng muốn trở thành một phần trong cuộc sống của đối phương. Và việc được tiếp xúc thân thiết với những người mà họ yêu thương nhất, chứng minh họ tin tưởng và cảm thấy an toàn khi mình bước vào đời họ.
Chúng tôi nói về nhiều chuyện khác nữa. Anh dặn tôi một ngày nữa đi công tác Philipine rồi, tài liệu đội tôi chuẩn bị ngày mai sẽ họp để brainstorm lần cuối. Hợp đồng này rất quan trõng
Vậy đó, “hẹn hò” với người trưởng thành thật thú vị. Bạn sẽ được chuyện trò với họ về những thứ ngoài yêu đương, nhưng vẫn vô cùng cuốn hút. Đối với tôi, đây chính là lãng mạn. Ngồi đối diện anh, như nhìn thấy trước mặt mình là ánh sáng.
Ăn xong, anh đưa tôi về nhà để quay lại công ty cho kịp cuộc họp với Ban giám đốc. Trên xe, tôi chần chừ rồi cũng nói với anh:
- Mình có thể tạm thời chưa cho mọi người trong công ty biết chuyện của mình không?
Anh nhếch mép cười:
- Em nghĩ nhiều rồi. Đây không phải trong phim. Đừng lo nhiều quá. Hãy để mọi thứ tự nhiên.
Tôi không hiểu hết ý của điều anh nói. Anh luôn như vậy, không hẳn là úp mở gì, nhưng cũng không dễ dàng để hiểu hết thâm ý bên trong.
———
Tối hôm ấy về nhà sớm, tôi muốn thay đổi tâm trạng một chút, nên ngồi bên cửa sổ, định đọc một cuốn sách cho bớt suy nghĩ linh tinh. Dù gì, thì một chân đã bước vào đoạn tình cảm này, không thể cứ mãi lo lắng như thế được. Chi bằng cứ để số phận an bài, bước nốt chân còn lại, cùng anh đi một đoạn đường… Xem được bao xa?
Hình như có một ngôi sao vừa mới vụt qua bầu trời. Nhưng nó đi nhanh quá, khiến tôi không dám chắc là nó vừa đi ngang qua nữa.
Đã rất nhiều lần tôi nhìn vào bầu trời đêm qua khung cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời rộng lớn qua khung cửa bé tí teo, tôi thấy mình thật nhỏ bé.
Nhỏ bé giữa thế gian rộng lớn, có phải là một cảm giác rất cô đơn?
Khi nghĩ tới gia đình mình, tôi cảm thấy thật ngớ ngẩn khi thắc mắc về sự thoải mái và tự nhiên của anh với vợ cũ khi nãy. Chắc những người đang yêu, à không, mới yêu như tôi sẽ thường nhạy cảm hơn bình thường. Chuyện chia tay rồi làm bạn bè, chẳng phải là rất nên sao? Vì họ còn con cái nữa mà.
Gia đình tôi, cũng gần giống như thế.
Nghĩ tới hai chữ “gia đình” bỗng tôi nhớ “cơm nhà” đến lạ.
Rất lâu rồi, tôi không có một bữa cơm nhà đúng nghĩa. Nhà ở đây là có cha có mẹ, có người thân quây quần, cùng nhau nấu bữa cơm đoàn viên. Tôi không phải đang hoài niệm, cũng chẳng phải đang than phiền… Chỉ là bâng quơ suy nghĩ thế thôi. Ngày còn đi học, thôi chỉ có hai việc đi học và làm thêm, hai mươi tư tiếng/ ngày cũng không tài nào đủ. Tôi đi làm thêm nhiều như vậy, không phải bởi thiếu tiền. Ngoài việc tích luỹ kinh nghiệm vì mục tiêu phía trước, còn là bởi tôi không muốn mình rảnh rỗi ngắm thời gian trôi.
Gia đình tôi không quá giàu có, nhưng cũng chẳng nghèo. Bố mẹ rất yêu thương và vẫn luôn cho tôi đủ đầy trong khả năng của họ.
Chỉ là đến một ngày, bố nói với mẹ con tôi rằng: “Anh xin lỗi.” , “Bố xin lỗi.” Câu xin lỗi đôi khi nặng lòng lắm. Người ta xin lỗi bởi chẳng còn biết phải nói tiếp điều gì.
Còn mẹ lại trả lời vố bằng ba chữ: “Cám ơn anh.”
Và rồi, hai câu nói tưởng chừng như nhẹ nhàng như thế… Sau đó, bố mẹ tôi chỉ còn là bố và mẹ của tôi, họ không là vợ chồng nữa. Bố mẹ ly hôn khi tôi mười tám tuổi. Đúng sau khi tôi vào đại học được một tuần. Tôi chưa từng oán trách bố, đây là sự thật. Dù thật khó tin thì nó cũng là sự thật.
Không phải cố tỏ ra cao thượng, không phải là giả vờ. Mà là hoàn toàn không một chút oán trách. Thực ra, bố có lẽ đã không còn tình cảm với mẹ từ rất lâu rồi. Bố mẹ chẳng bao giờ cãi nhau cả. Nhưng vẫn “đến ngày đến giờ” thì đường ai nấy bước. Chẳng phải ngẫu nhiên họ ly hôn sau khi tôi đủ mười tám tuổi, đúng không? Một đời quá dài để sống bên người mình không yêu, bố mẹ đã đợi mười tám năm… để có thể sống theo cách mình muốn. Tôi luôn nghĩ rằng mình là người có lỗi khi khiến bố mẹ mình phải hy sinh, gắng gượng ngần đó thời gian. Quả thật quá dài. Mặc dù tôi biết rằng, bố không yêu mẹ, nhưng cũng không hề ghét mẹ. Chỉ là vẫn câu nói cũ, người ta hay nói cả ngàn lần “một đời quá dài”, ai rồi cũng muốn được sống cho mình thay vì sống cho người khác suốt cả một đời.
Bố mẹ tôi yêu nhau, nhưng lúc đó họ chưa sẵn sàng để kết hôn vì còn quá trẻ. Nhưng biết dùng từ nào đây: “Thật không may”? liệu có phù hợp, mẹ trót mang thai tôi khi mới chớm bước qua mười bảy. Và thế là, tôi chào đời khi cả hai mười tám tuổi mới vài tháng vài ngày.
Bố mẹ đã rất bỡ ngỡ khi tôi chào đời. Họ dở dang nhiều thứ, từ ước mơ cho tới việc học hành. Cả hai đều không học đại học, bởi mẹ phải chăm sóc tôi. Còn bố phải đi làm công nhân. Cho dù gia đình nội ngoại cũng đôi phần hỗ trợ, nhưng mọi người cũng không giàu có gì, nên bố mẹ vẫn tự thân là chính. Sau này, khi tôi lên lớp bảy, bố mẹ mới có cho riêng mình một cửa hàng vật liệu xây dựng. Dần dần phát triển lên. Lúc ly hôn, cửa hàng ngày nào đã trở thành công ty cũng gọi là khá, nhưng bố để lại hết cho mẹ con tôi.
Đúng là, bố có người phụ nữ khác. Bố áy náy về điều đó. Bố xin lỗi. Công ty bố để lại cho mẹ, cũng vì bố áy náy. Năm ấy bố mới ba mươi bảy tuổi thôi, nhưng ai nhìn vào cũng đoán gần năm mươi vì trông bố già hơn tuổi rất nhiều. Mẹ bảo, bởi bố suy nghĩ nhiều, bố đã vất vả nhiều rồi. Lúc bố mẹ ly hôn, bạn gái bố ( bây giờ đã là vợ, tôi đã gọi cô ấy là dì ), có bầu ba tháng. Chắc vì cô ấy có bầu rồi, nên bố mới có can đảm dứt khoát đoạn tình cảm này với mẹ tôi.
Tôi hỏi mẹ rằng: “Mẹ có buồn không?”
Mẹ nói với tôi: “Mẹ buồn.”
Rồi mẹ lại hỏi: “Con có giận bố không?”
Tôi hỏi ngược lại mẹ: “Mẹ muốn con giận bố không?”
Mẹ điềm tĩnh trả lời: “Không, hãy thương ông ấy. Ông ấy đã quá khổ tâm rồi.”
Tôi nằm ôm mẹ, rồi lại hỏi:
- Thế mẹ có yêu bố không?
Mẹ mỉm cười xoa đầu tôi:
- Tất nhiên là có chứ. Nhưng bây giờ thì không biết nữa, vì cả đời mẹ có biết ai khác ngoài bố con đâu?
Ừ nhỉ? Mới mười bảy tuổi rưỡi đã mang bầu, mười tám tuổi hơn một chút xíu đã làm mẹ. Từ khi là một đứa trẻ đã yêu bố tôi rồi ở bên bố ngần đó năm như thế, mẹ làm sao biết ai khác để mà yêu?
- Mẹ yêu bố sao mẹ vẫn để bố đi?
Mẹ thở nhẹ:
- Thế mẹ giữ bố lại để làm gì? Vì mình yêu người ta, nên càng không muốn thấy người ta ở bên mình mà khổ tâm, không vui vẻ được.
Tình yêu của mẹ có được xem là cao thượng? Tôi không biết nữa. Dẫu gì họ cũng đã có một phần đời từng rất đẹp đẽ bên nhau.
Tôi nghĩ trên đời này không ai hiểu bố hơn mẹ hiểu bố. Cũng chẳng ai có thể thương bố nhiều hơn mẹ thương bố. Nhưng cuối cùng, mẹ cũng để bố đi, để bố sống lại thanh xuân mà bố đã từng đánh mất. Mẹ bảo, nếu chẳng may bố có làm gì có lỗi, thì là với mẹ, chứ không phải với tôi. Cả cuộc đời ông ấy đã vì tôi mà cố gắng, dãi dầu sương nắng vì kiếm sống nuôi nấng, chăm sóc gia đình này. Dù ai có nói thế nào, gia đình khác sẽ xử lý tình huống này khác chúng ta ra sao, mẹ nói, người trong cuộc chúng tôi hãy văn minh nhất vì nhau. Bố của tôi mãi mãi cả đời này luôn là bố của tôi, không thay đổi. Bố yêu thương tôi. Vậy nên dù thế nào hãy mãi yêu thương bố.
Tôi không giận ai cả. Thực sự đấy. Bạn bè tôi đều không tin điều đó. Họ nói dì là tiểu tam gì đó. Nhưng tôi không quan tâm. Sống bên người đàn ông không còn yêu mình nữa, mẹ chắc hẳn rất đau lòng. Mẹ để bố đi khi bố muốn đi chính là quyết định đầy thương yêu nhất mà tôi từng biết. Tôi yêu cả hai, và tôi sẽ tôn trọng quyết định của họ.
Mẹ tôi còn trẻ, lại rất xinh đẹp. Mẹ sẽ hạnh phúc thôi. Sẽ có người đàn ông yêu thương mẹ và ở bên mẹ.
Sau khi bố mẹ ly hôn, bố sống với người mới, còn mẹ thì bận rộn với công ty vật liệu xây dựng. Chúng tôi gần như rất ít khi gặp gỡ vì ai cũng có cuộc sống của riêng mình. Nhưng ngày nào nếu không gọi được điện thoại cho tôi, bố mẹ cũng đều nhắn tôi hỏi han lo lắng như tôi vẫn còn là đứa con gái nhỏ.
Khi mẹ có bạn trai, tôi đã xin phép mẹ ra ngoài ở riêng. Ban đầu, mẹ tưởng tôi giận chuyện mẹ có người mới… nên thậm chí đã chia tay với chú ấy. Tôi phải cố giải thích với mẹ rằng tôi đã đi làm, có thể tự lo cho bản thân nên muốn có một căn hộ của riêng mình. Tạm thời thì thuê trước đã. Nên mẹ mới đồng ý.
Đã nhiều năm trôi qua rồi, bố mẹ vẫn luôn áy náy với tôi. Thằng ku em, con của bố và dì kế thấm thoát sắp vào lớp 1.
Nhà người ta thì không muốn con cái yêu đương sớm. Nhà tôi thì bố mẹ lại cứ lo con gái cứ thế mà ở vậy cả đời.
Cả bố lẫn mẹ đều hối thúc tôi chuyện yêu đương. Bố mẹ sợ rằng, vì chuyện của bố mẹ mà tôi sinh chứng… Sợ Yêu. Tôi luôn cười đáp lại họ rằng: “Con không sợ. Chỉ là con bây giờ, đang quá bận để yêu.”
Vậy đấy, có những cuộc chia tay “êm đềm” như vậy. Không thù hằn, không dằn vặt và cũng chẳng chút đay nghiến nhau. Nghĩa nặng tình sâu thế nào cũng chẳng bằng đến lúc cần tử tế, hãy tử tế với nhau đến cùng.
Không phải vì người trong cuộc không từng yêu thương nhau, không đau lòng khi rời đi. Mà bởi có những thứ đến thời điểm bắt buộc phải diễn ra, và có những chuyện đến lúc bắt buộc phải kết thúc.
Đối với thế gian ngoài kia, phần lớn đều sẽ nhìn gia đình tôi với ánh mắt dè bỉu, nhìn tôi với ánh nhìn thương hại. Họ không thể hiểu được vì sao bố mẹ tôi chia tay nhau với cái gật đầu nhẹ nhàng của mẹ tôi như thế? Cũng chỉ nghĩ thói thường ở đời đàn ông đến một lúc nào đó quen chơi bời phản bội. Họ không thể hiểu và chúng tôi cũng không cố gắng phân trần. Đâu có thể điều khiển suy nghĩ của tất cả mọi người đều sẽ như mình. Không thể.
Có lẽ vì gia đình tôi như vậy, nên tôi luôn thấy chuyện tan - hợp ở đời là lẽ rất đương nhiên. Không nên cố chấp ôm hoài bi luỵ. Tôi bước vào chuyện tình cảm nào, cũng luôn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để chia tay. Khoảng thời gian đẹp nhất sẽ thành ký ức buồn nhất khi tan vỡ. Thế nên tôi đã chọn lựa: Không yêu quá đậm sâu.
Nhưng cuối cùng thì, điều bản thân muốn, không phải lúc nào cũng được vũ trụ an bài. Mình nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ vướng vào chiếc lưới của ai… Để rồi sớm mai thức giấc, mắc kẹt trong thứ tình cảm chẳng biết phải thoát ra từ lối nào.
————
Miệng thì nói rằng không muốn cho đồng nghiệp biết mối quan hệ giữa tôi và anh. Nhưng tôi lại rất tò mò xem có ai để ý sự thay đổi của mình hay không. Vì có chút việc cần xin dấu của phòng nhân sự, nên sáng hôm sau, tôi đã lên gặp chị trưởng phòng. Trong lúc đợi chị ấy xem văn bản, tôi buột miệng hỏi:
- Chị, bên mình phòng nhân sự hay chuẩn bị hoa cho nhân viên mới và sinh nhật đúng không?
Chị vẫn xem tài liệu, không ngước lên nhìn tôi, vừa cười vừa đáp:
- Hâm! Cô vòng vo quá! Định hỏi chị hoa trên bàn cô cả tháng nay ai chuẩn bị chứ gì? Học đâu tính quanh co.
Tôi cười ngại ngùng:
- Chứ ai vậy? Không phải chị thì ai tốt với em vậy?
Chị trưởng phòng đan hai tay vào nhau, chống cằm ngước mắt lên nhìn tôi:
- Chị ước chị trẻ lại 10 tuổi như cô, để được trai tán lãng mạn sến súa giả vờ thần bí như các cô cậu. Nó sếnnnnnnn mà nó phô trương thúi dã mannnnn. Nhưng dễ thương mà đúng không?
Lúc này mặt tôi đã hơi… biến sắc. Theo cách nói của chị ấy, thì có vẻ như, người tặng hoa cho tôi, không phải là Mặt Trời rồi. Trong lòng tôi có chút hụt hẫng không hề nhẹ.
Rồi chị lại cúi xuống ký tiếp xấp giấy tờ của tôi.
- Thằng Quang đó! Thế nó vẫn chưa tỏ tình à? Nó nhờ chị chuẩn bị cho cô. Mà nể con lãnh đạo nên tôi làm đấy! Sau này làm dâu hào môn, đừng quên công chị vun vén cuộc tình này nhé Sương. Thế lực của cô ở cty này lớn quá nhé, con dâu chủ tịch, em họ giám đốc.
Tôi tròn mắt:
- Em họ ai cơ ạ?
Chị cười:
- Thôi bà ơi, chị em với nhau, giấu ai chứ phòng nhân sự biết hết. Chị biết cô là em họ sếp Minh lâu rồi. Sếp Minh đợt trước kêu chuyển cô qua đội dự án. Để tránh việc anh là sếp trực tiếp của em. Sau này khó thăng tiến cho cô, sợ cô bị mang tiếng Con ông cháu cha ấy. Có anh trai cưng thế còn gì nữa. Mấy sếp bên mình đều thế cả, không bao giờ cho con cháu trong nhà làm trực tiếp dưới trướng. Thằng Quang cũng phải đi từ dưới đi lên. Mà nó năn nỉ ỉ ôi xin về đội cô đó. Nó qua cty mình gặp bố mà tia gái nhanh quá! Đợt cô qua Đội Dự Án, hoa cũng là ý của Quang đấy! Người ta chân thành như vậy, mình cũng đáp lại chút đi. Cứng quá à! Chị là chị đổ luôn cho rồi! Haha
Sao? Tại sao Quang lại làm thế?
Tại sao Mặt Trời lại nói tôi là “em họ”.
Công việc của tôi, vị trí của tôi, cuộc sống của tôi, vốn trước nay vẫn tưởng do tự tôi làm chủ, hoá ra đều do người khác sắp xếp sao?
Họ có quyền gì làm như thế với tôi?
Mặt tôi tối sầm, gượng gạo chào chị trưởng phòng nhân sự. Trên tay vẫn cầm tập tài liệu mới được ký xong, theo bản năng, tôi đi thẳng tới phòng Mặt Trời, thậm chí còn không gõ cửa. Mặt Trời đang ngồi ở bàn làm việc, thấy tôi không gõ cửa đã vào phòng, liền nhăn mặt:
- Babe, dù có nhớ anh thế nào thì vào phòng em cũng nên gõ cửa. Đóng cửa phòng lại đi.
Tôi không có tâm trạng đùa vui với anh ấy. Chỉ dứt khoát hỏi:
- Tại sao anh nói với mọi người công ty em là “em họ” của anh mà em lại không được biết? Tại sao anh sắp xếp công việc của em cũng không nói với em? Anh xem em là con búp bê đặt đâu ngồi đó, bảo sao làm vậy, gọi là gì thì gọi sao?
Mặt Trời vẫn rất bình tĩnh, anh đứng dậy, ra đóng cửa phòng, khoá chốt lại, kéo rèm.
Rồi nhẹ nhàng ôm lấy tôi từ đằng sau.
Cảm thấy ấm ức, cảm thấy mình như con rối bấy lâu nay, cảm thấy có quá nhiều điều mình không biết và đang bị dắt mũi. “Cái tôi” của tôi bị xúc phạm nặng nề, tôi bật khóc.
Anh vẫn ôm lấy tôi:
- Bình tĩnh nào, bình tĩnh. Lớn rồi, không khóc. Anh sẽ trả lời em từng việc một, được không? Thực ra…
Anh hôn lên những giọt nước mắt ấm ức lăn dài trên má tôi. “Ngoan nào, bình tĩnh lại. Anh thương em mà.
Tôi mím chặt môi:
- Cuối cùng, em là ai?
_____
Tôi rất muốn ở bên anh ấy.
Rất muốn
Rất muốn
Rất rất muốn
Nhưng tôi còn muốn hơn chữ muốn nữa, đó là: ĐƯỢC SỐNG CUỘC ĐỜI MÌNH.
Một mối quan hệ mà khi còn chưa kịp bắt đầu đã thấy như mình bị lừa dối, có còn nên tiếp tục nữa không?
( Còn nữa )
*LTG:
Xin chào các bạn, cám ơn các bạn đã đi đến phần 5 của “Như Đoá Hoa Sương”. Đến phần 5 rồi, dần dần các bạn cũng đã hiểu hơn về nhân vật của chúng ta rồi chứ. Hy vọng các bạn sẽ tiếp tục theo dõi đoạn tình cảm này của cô gái đôi mươi ấy. Khi ta bước vào tuổi hai mươi, hầu hết chúng ta đều mang “cái tôi kiêu hãnh” đối diện với cuộc đời. Chúng ta nghĩ mình đã lớn, đã “từng trải”, hiểu biết lắm rồi. Nhưng thực tế, thời gian trôi đi, sau này nhìn lại, mỗi người đều tự hiểu rằng, bạn của những năm 20 tuổi thực chất vẫn còn là một cô bé non nớt trong hình hài người lớn. Bạn của những năm 20 tuổi chỉ có thể lớn hơn bạn của 16,17, 18 tuổi mà thôi. Cuộc đời là những cuộc hành trình dài, nhờ trải nghiệm mà tích luỹ thành vốn sống. Cho dù trải nghiệm đó, đôi lúc, không mấy vui vẻ.
Mong rằng các bạn tìm thấy một mảnh tâm hồn nhỏ bé đã từng lãng quên của mình, trong tác phẩm này.
Đón chờ phần tiếp theo nhé! ❣️
philipine 在 Tolok Version Youtube 的最讚貼文
Here is the karaoke/instrumental for "Zebbiana" - Skusta Clee (MASHUP COVER by Pipah Pancho x Neil Enriquez) The lyrics is below?
Follow my instagram @chrisspetersonpeter
Follow my 2nd instgaram @lilpetegram
Lyric?
ZEBBIANA-SKUSTA CLEE ~ ( MASHUP COVER )
kaya salamat sa pag-ibig mo , pag-ibig mo
lagi kang nasa puso't isip ko , isip ko
at inaamin ko na namimiss kita , na namimiss kita
sa 'kin ikaw pa rin ang baby ko , baby ko
kahit wala ka na sa piling ko , piling ko
pangakong pagdarasal pa rin kita , pagadarasal pa rin kita
hey there baby ngayon lang ako nakakita ng katulatad mo
you got me crazy kahit sinong lalaki mababaliw sayo
oo..oo
panahong nandun ka pa laging pumupunta
di inaasahang may sopresa ka laging dala ang saya-saya ayoko pang halata
kasi okay na naman ako basta makasama ka
bakit ba kung kailan 'kay naisip na
bibitawan ikaw yung paraiso 'diba
'di pumapayag na di kita kasama kung magkayakap daig pa mag- asawa
nakaalalay sa anumang bagay
mawala man ako sa sarili laging nandyan ka
gusto kitang isayaw nang mabagal
gusto ko ako lang gusto
ngayon alam ko ng hindi ko kaya mabuhay nang wala ka
kahit 'san man tayo magpunta tinadhanang magkikita
you and me together gusto ko sa 'kin ikaw
pangako sa iyo hinding-hindi ka na mag-iisa
na mahalin ka , wala nang iba
ikaw lang yung aking dalagang Philipina
ikaw yung dalaga
ikaw yung prinsesa
pag nawala ka pa nakakawalang gana , baby
kaso lang wala na nga pero alam ko na masaya ka na
sa mundo ko wala ng makakagawa makakatumbas ng iyong napadama
kaya salamat sa pag-ibig mo , pag-ibig mo
lagi kang nasa puso't isip ko , isip ko
at inaamin ko na namimiss kita , na namimiss kita
sa'kin ikaw pa rin ang baby ko , baby ko
kahit wala ka na sa piling ko , piling ko
pangakong pagdarasal pa rin kita , ipagadarasal pa rin kita
__________________________________________________________________________________________________
Link to the original mashup of "Zebbiana - Skusta Clee by Pipah Panco x Neil Enriquez?
https://youtu.be/gyhlWzLjEy0
__________________________________________________________________________________________________
#zebbiana #zebbianamashup #zebbiananeilenriquez #mashup #mashupbyneilenriquez #neilenriquez #neilenriquezxpipahpancho #piphpancho #zebbianaskustaclee #skustaclee #zebbiannamashupbyneilenriquezxpipahpancho
#philipinesong #laguphilipine #trending #viral #pangakosayo #lovesong #million
![post-title](https://i.ytimg.com/vi/oZtagauLR8g/hqdefault.jpg?sqp=-oaymwEZCNACELwBSFXyq4qpAwsIARUAAIhCGAFwAQ==&rs=AOn4CLBfdXHw-wJcTuCyLt3oBt2TliU6_w)
philipine 在 I, my, me, Masako Youtube 的最佳解答
本当にフィリピンマニラにいったらまじで!
絶対一回は行ってみてもらいたいレストランです!
本当にオススメ!
サイトチェックしてみてね!
https://www.spiralmanila.com
This video is not sponsored .
[YouTubeのお仕事依頼、問い合わせ]
MIHA https://www.miha.co.jp/
------------------------------------
楽曲提供:Production Music by http://www.epidemicsound.com
------------------------------------------------------------------------------
みてくれてありがとう♡
チャンネル登録是非お願いします!
コメントも是非♡
SNSのフォローもお願いします!
FIND ME ON SOCIAL MEDIA❤️
Instagram ; https://www.instagram.com/_masako/
Twitter : https://twitter.com/sone_masaco
Snapchat:masako44
#spiralbuffet #フィリピンおすすめ #豪華ビュッフェ フィリピン旅行 海外旅行 フィリピン マニラ Manila filipinofood sofitelplazamanila luxuryrestaurant philipine travel philippinetravel
![post-title](https://i.ytimg.com/vi/hG7ymkAZ_2w/hqdefault.jpg)
philipine 在 Geng issey Youtube 的最讚貼文
Melawat Megat Haikal & peserta-peserta D'Academy Asia di Jakarta. Uyaina & Irfan Hakim kaget ketemu Issey.
Terima Kasih untuk BG Music dari : Que Yahaya - Dio Mari Dengan Tok Kabar
Terima Kasih sebab menonton. Jangan lupa untuk Subscribe , Like , & Comment. Tak kisah nak komen apa. Janji anda bahagia.
Instagram : https://www.instagram.com/isseyfazlisham/
Twitter : https://twitter.com/isseyfazlisham
#GENGISSEY
![post-title](https://i.ytimg.com/vi/jns6az0f3IY/hqdefault.jpg)