瑞典演員、導演岡紐爾.林德布魯姆(Gunnel Lindblom)辭世,享壽89歲。她是名導柏格曼(Ingmar Bergman)的御用演員,出演作品包括《第七封印 The Seventh Seal》(1957)、《野草莓 Wild Strawberries》(1957)、《處女之泉 The Virgin Spring》(1960)等作。
.
岡紐爾.林德布魯姆出生於瑞典哥德堡,少年時期在哥德堡的青年業餘劇院學習表演,並受到古斯塔夫.莫蘭德(Gustaf Molanders)的提拔,出演了他的長片《Kärlek》(1952)與《Sången om den eldröda blomman》(1956)。因為與莫蘭德的合作,柏格曼也注意到了林德布魯姆的才華,邀請她加入馬爾默城市劇院,與麥斯.馮.西度(Max von Sydow)等演員同台。
.
在柏格曼的名作《第七封印》之中,林德布魯姆飾演一名無名女孩,戲份不少。在《處女之泉》中的演出尤其令人印象深刻,林德布魯姆在劇中飾演農場主陶爾的養女英格麗,性情粗魯而具有野性,與主人女兒卡琳的高雅氣質形成極大的對比。因為她對卡琳的妒忌,間接導致了悲劇的發生。
.
此後她又與柏格曼合作了《冬之光 Winter Light》(1963)與《沉默 The Silence》(1964),此後她一度獲得了二十世紀福斯的青睞,簽下合約,但她卻因為不習慣海外生活而重回瑞典,除了持續活躍於影視圈,也繼續劇場工作,並曾在柏格曼的鼓勵下執導過兩部電影長片。第一部長片《Paradistorg》(1977)曾獲《時代》雜誌票選為1978年最佳非美國電影之一。第二部長片《Sally och friheten》(1981)則獲得蒙特婁世界影展的基督教評審團獎。
.
儘管她執導的作品獲得好評,也是以女性觀點作為主軸的開創性作品,但她再也難以找到資金繼續創作,晚期又以演員身分回歸,曾演出過暢銷小說改編的《龍紋身的女孩 The Girl With the Dragon Tattoo》(2009),飾演劇中要角伊莎貝拉.范耶爾。她在2018年引退影壇,同年她獲得斯德哥爾摩影展終身成就獎殊榮。
.
2021年1月24日,岡紐爾.林德布魯姆辭世。
.
.
(圖為《處女之泉》中的岡紐爾.林德布魯姆。)
同時也有7部Youtube影片,追蹤數超過120萬的網紅Phê Phim,也在其Youtube影片中提到,Phê Phim News: ĐÃ CÓ PHẢN DIỆN CỦA THOR 4 | BLACK WIDOW TUNG TRAILER CUỐI | MAD MAX NGOẠI TRUYỆN? ? FOLLOW/LIÊN HỆ CHÚNG MÌNH TẠI ? ?WEBSITE ĐỈNH ► ...
「the seventh seal」的推薦目錄:
- 關於the seventh seal 在 無影無蹤 Facebook 的精選貼文
- 關於the seventh seal 在 Daoonclouds Facebook 的精選貼文
- 關於the seventh seal 在 國立故宮博物院 National Palace Museum Facebook 的最佳貼文
- 關於the seventh seal 在 Phê Phim Youtube 的最讚貼文
- 關於the seventh seal 在 pennyccw Youtube 的最讚貼文
- 關於the seventh seal 在 pennyccw Youtube 的最佳貼文
- 關於the seventh seal 在 The Seventh Seal (Ingmar Bergman, 1957) - Pinterest 的評價
- 關於the seventh seal 在 PhilSoc Presents: The Seventh Seal (1957) dir. Ingmar Bergman 的評價
the seventh seal 在 Daoonclouds Facebook 的精選貼文
NGHỆ THUẬT VÀ THỜI TRANG – MỘT THẾ KỈ VỚI NHIỀU DUYÊN NỢ
“Nghệ thuật, thời trang, âm nhạc – những thứ đó kết nối và hỗ trợ lẫn nhau. Người ta chia sẻ, vay mượn và ảnh hưởng qua lại. Tôi không cho rằng thời trang có thể tồn tại mà thiếu vắng bóng dáng của nghệ thuật và ngược lại. Chúng cần nhau.” – Gucci Ghost / Trouble Andrew, Nghệ sĩ đường phố, “The Unpopular-pop-artist”.
“Thời trang không phải là nghệ thuật, nhưng nó cần một người nghệ sĩ sáng tạo ra nó.” – Pierre Bergé, Đồng sáng lập thương hiệu Saint Laurent.
“Cả hai thứ (nghệ thuật và thời trang) đều là những loại hình có khả năng biểu đạt sự phức tạp của văn hoá hiện đại và chia sẻ gốc rễ của nó. Chúng ta có thể nhìn thấy điều này trong các triển lãm thời trang và nghệ thuật – những triển lãm mà giờ đây được tổ chức và trình bày dựa trên cùng tiêu chí về thẩm mỹ và chất lượng – với những bộ trang phục được chọn lựa như thể chúng chính là những tác phẩm nghệ thuật, còn nghệ thuật được chọn lựa và trưng bày với tất cả sự hào nhoáng vốn thuộc về thế giới thời trang.” – Giorgio Armani.
Hãy thử đặt một câu hỏi. “Cái gì nâng tầm một thương hiệu thời trang lên vị trí cao nhất?”
Thiết kế? Chất liệu? Kỹ thuật? Sự tỉ mỉ của những nghệ nhân thủ công? Những show diễn đình đám? Những chiến dịch quảng bá rầm rộ?
Không, dường như là chưa đủ.
Tôi từng đọc được một bài phân tích mà tác giả của nó đã đưa ra yếu tố cuối cùng làm tôi thoả mãn: “Một thương hiệu được đưa lên tầm cao nhất khi nó gắn liền với nghệ thuật.”
Chúng ta đang chứng kiến một kỷ nguyên rực rỡ của ngành thời trang, khi mà những màn collaboration đẳng cấp giữa các nhà mốt với giới nghệ sĩ đã giúp thế giới phù phiếm này chính thức sánh bước cùng nghệ thuật - một địa hạt vốn được coi là cái nôi của những tư tưởng lớn. Sức ảnh hưởng của các trường phái như Chủ nghĩa Biểu hiện (Expressionism), Chủ nghĩa Ấn tượng (Impressionism), Chủ nghĩa Siêu thực (Surrealism), Chủ nghĩa Tối giản (Minimalism), Chủ nghĩa Lập thể (Cubism), Nghệ thuật Quang học – thị giác (Opt Art), Nghệ thuật Đại chúng (Pop Art) lên thời trang thể hiện rõ qua các thiết kế, trong concept của các show catwalk, các campaign quảng cáo hay triển lãm thời trang danh tiếng. Và rồi, những cụm hashtag như #artmeetsfashion, #wewearculture, #wearableart lần lượt ra đời. “Wearable art” – những “tác phẩm có thể mặc lên người” - hẳn là định nghĩa xa xỉ nhất mà người ta có thể nghĩ ra cho áo quần.
Trong khuôn khổ có hạn, bài viết này sẽ không đi vào việc phân tích mổ xẻ chiến lược của các nhà marketing thời trang lão luyện, cũng sẽ không tổng kết cho bạn xem mỗi thương vụ hợp tác giữa các nhà thiết kế với các nghệ sĩ mang lại doanh thu gấp bao nhiêu lần so với những bộ sưu tập thông thường. Tôi cũng không cố gắng phân tích quá nhiều về những sự kết hợp đó, bởi điều quan trọng nhất là cảm nhận của chính bạn khi nhìn thấy một “tác phẩm có thể mặc lên người”. Tôi sẽ chỉ đơn giản đóng vai một chứng nhân lịch sử, chiếu cho bạn xem một cuộn phim flash back lại những cột mốc rực rỡ nhất, và cùng nhìn nhận thành quả chung của hai lĩnh vực, với một con mắt ít nhiều mang theo rung cảm và lãng mạn.
Những dấu son huyền thoại
Mặc dù chỉ được nhắc đến nhiều vào khoảng một thập kỉ trở lại đây, nhưng “mối tình” giữa nghệ thuật và thời trang đã được nhen nhóm và nuôi dưỡng từ lâu. Trải qua lịch sử gần một trăm năm kể từ những “phi vụ” hợp tác sớm nhất của các nhà thiết kế với các nghệ sĩ,
một sợi dây liên kết bền chặt đã dần được hình thành. Kết quả tất yếu là, lằn ranh giữa hai thế giới dần bị xoá nhoà, và những cuộc cách mạng của các thủ lĩnh sáng tạo được thúc đẩy mạnh mẽ.
Vào những năm 1920, người ta nhìn thấy huyền thoại của làng thời trang Coco Chanel ngồi cùng một trong những danh hoạ vĩ đại nhất lịch sử - Pablo Picasso, trên hàng ghế rehearsal của đoàn ballet trứ danh Ballet Russes. Khi đó Coco phụ trách phục trang và Picasso phụ trách thiết kế mỹ thuật cho sân khấu. Đó được cho là một trong những cột mốc đầu tiên đánh dấu sự kết hợp giữa thời trang và nghệ thuật, giữa một nhà thiết kế phục trang với một hoạ sĩ và một nhà biên đạo.
Năm 1937-1938, Elsa Schiaparelli và Salvador Dalí cùng nhau tạo ra chiếc váy Lobster Dress, chiếc mũ Shoe Hat và sau đó là chiếc váy Tears Dress. (Nếu bạn chưa biết, thì nhà thiết kế người Ý Elsa Schiaparelli là một nhân vật nổi bật của làng thời trang trong suốt khoảng thời gian giữa hai cuộc Thế Chiến, và là đối thủ nặng ký của Coco Chanel). Tính khí có đôi chút lập dị của Elsa có một sự đồng điệu hoàn hảo với hoạ sĩ thiên tài của trường phái siêu thực Dalí. Kết quả của cuộc gặp gỡ giữa hai tư tưởng lớn đó, là chiếc váy lụa trắng được thế kế bởi Elsa có hình một con tôm hùm khổng lồ - hình ảnh gợi nhớ về một bức vẽ ra đời năm 1934 được đặt tên “New York Dream – Man Finds Lobster in Place of Phone” của danh hoạ. Cùng với đó, chiếc mũ được thiết kế dưới hình dáng một chiếc hài cao gót (được đội bởi chính vợ của Dalí), cũng là một tác phẩm mang dấu ấn của trường phái siêu thực xuất hiện trong bộ sưu tập Thu Đông 1937-1938 của Schiaparelli.
Cũng trong thập kỷ đó, nhà thiết kế Lola Prusac của nhà mốt Hermès đã sản xuất ra một dòng túi xách với những mảng ô vuông màu đỏ, vàng và xanh dương, được lấy cảm hứng từ những tác phẩm nổi tiếng sử dụng background trắng, hệ thống các đường thẳng ngang dọc màu đen và các ô màu với ba màu sắc cơ bản là đỏ, vàng, xanh dương của Piet Mondrian – cha đẻ của nghệ thuật Tân tạo hình (Neoplasticism).
Gần 30 năm sau, dấu ấn của Piet Mondrian một lần nữa khắc sâu hơn vào thế giới thời trang, mặc dù ông đã qua đời từ năm 1944. Năm 1965, huyền thoại thiết kế người Pháp Yves Saint Laurent cho ra mắt một bộ sưu tập bao gồm sáu chiếc váy A-line mà chỉ cần liếc qua thôi là người ta có thể nhận ra chúng được lấy cảm hứng từ Mondrian. Fall Mondrian Collection 1965 – đó mãi là một trong những thành công lớn nhất của Saint Laurent. Saint Laurent cũng được coi là một nhà thiết kế thường xuyên tìm đến nguồn cảm hứng từ nghệ thuật trong suốt sự nghiệp của mình (một thành công khác của ông là bộ sưu tập Haute Couture 1980 được lấy cảm hứng từ các tác phẩm của nghệ sĩ người Pháp Henri Matisse).
Bên cạnh Dalí và Piet Mondrian, có một hoạ sĩ người Mỹ không xa lạ gì với những người dõi theo “mối tình” giữa thời trang và nghệ thuật, đó là Andy Warhol. Warhol, cái tên đình đám của trào lưu Pop Art, dường như là một nghệ sĩ có duyên nợ với thế giới phù hoa của các nhà thiết kế. Ông là người từng vẽ bức chân dung Yves Saint Laurent thời trẻ rất nổi tiếng, cũng là người mang lại cảm hứng và thành công cho bộ sưu tập Pop art của Versace năm 1991. Những trang phục có in chân dung của Marilyn Monroe và James Dean được vẽ bởi Warhol đã gây tiếng vang lớn và trở thành một trong những bộ sưu tập đáng nhớ nhất trong lịch sử của nhà Versace.
Tuy nhiên, những người khơi dậy nguồn cảm hứng sáng tạo cho các nhà thiết kế thời trang không chỉ có các hoạ sĩ. Kiến trúc và điêu khắc cũng là hai lĩnh vực đã được chứng minh là có những ảnh hưởng quan trọng lên ngành công nghiệp hào nhoáng này. “Thời trang chính là kiến trúc. Đó là vấn đề của tỷ lệ.” ( - Coco Chanel). Và một trong số những bộ sưu tập trứ danh được lấy cảm hứng từ nghệ thuật kiến trúc chính là runway show năm 1966 của nhà mốt Paco Rabanne mang tên “Unwearable Dresses in Contemporary Materials - Những chiếc váy không thể mặc lên người bằng chất liệu đương đại”. Những chiếc váy của Paco được làm từ các mảnh kim loại, plastic và cao su, bằng một kỹ thuật dựng form điêu luyện nhằm đưa mọi thứ vào một khung tỷ lệ chuẩn xác, mặc cho những loại chất liệu này không hề dễ bị thuần phục.
Thời trang avant-garde cũng không trượt khỏi “tình yêu định mệnh” này. Chỉ có điều, những kẻ đi tiên phong trong nghệ thuật avant-garde sẽ tìm đến nhau, thay vì những tên tuổi kinh điển kia. Như Alexander McQueen và Bjork (một ca sĩ, nhà sáng tác, nhà sản xuất âm nhạc và DJ người Iceland), như John Galiano (giám đốc sáng tạo của Maison Margiela) tìm đến Benjamin Shine, như Rei Kawakubo (nhà thiết kế, người sáng lập thương hiệu Comme des Garcons) tìm đến nhiếp ảnh gia Cindy Sherman hay biên đạo kiêm nghệ sĩ múa người Mỹ Merce Cunningham.
(Xin phép nói thêm một chút về màn kết hợp xứng đáng được gọi là huyền thoại của Rei và Merce Cunningham, một dự án mang tên “Scenario” vào năm 1997. Merce đã mời Rei thiết kế trang phục, chỉ đạo mỹ thuật sân khấu và ánh sáng cho tác phẩm của ông. Ban đầu Rei từ chối, nhưng sau đó bà đã đổi ý trong quá trình tạo ra bộ sưu tập Xuân Hè 1997 “khét tiếng” mang tên “Body meets Dress, Dress meets Body”, hay còn được nhớ đến với một cái tên khác là “Lumps and Bumps” (Những cục u bướu). Rei bảo rằng, “Thời trang quá nhàm chán, và tôi thấy bực bội vì điều đó. Tôi muốn làm một cái gì đó thực sự mạnh mẽ. Và đó là một phản ứng.” Rei và Merce có cùng chung triết lý sáng tạo, bao gồm việc kéo những khuôn thước nghệ thuật khác biệt lại gần nhau, phá bỏ những ranh giới và thách thức những chuẩn mực về thẩm mỹ. Điều đó đã khiến họ sát cánh với nhau để tạo ra một sự kết hợp lừng lẫy, một minh chứng cho việc “collaboration” không phải lúc nào cũng là một từ bắt tai mà dân làm marketing trong ngành thời trang thích sử dụng như một chiêu trò thương mại.)
Hai tâm hồn đồng điệu
Công chúng hẳn đã quá mệt mỏi với những tranh cãi xung quanh việc “Thời trang có phải là một ngành nghệ thuật?”.
Alice Rawsthorn – một nhà phê bình thiết kế uy tín, cưụ giám đốc Design Museum, đồng thời là thành viên Hội đồng Thiết kế Anh quốc - trong một bài phỏng vấn đã thừa nhận rằng, thời trang rất giỏi trong việc giúp hoàn thiện một chức năng truyền thống của nghệ thuật: phản ánh những sự dịch chuyển của văn hoá đương đại, nhưng chỉ có thể ở một mức độ nhất định. Bà cũng chỉ ra rằng xuất phát điểm của thời trang là phục vụ mục đích ứng dụng, trong khi nghệ thuật thì không như vậy. Nghệ thuật không bị giới hạn bởi bất cứ thứ gì, còn thời trang lại bị ràng buộc bởi nhu cầu của một ngành công nghiệp có tốc độ chóng mặt. Nghệ thuật thường diễn đạt một tư tưởng, trong khi thời trang thường bị coi là một thứ phù phiếm.
Thế nhưng, chuyện gì sẽ xảy ra nếu một nhà thiết kế thoát khỏi những ràng buộc đó trong quá trình tạo ra sản phẩm của mình?
Hãy để Giorgio Armani trả lời câu hỏi ấy: “Nó (thời trang) chính là một phương thức biểu đạt đầy tính nghệ thuật khi nó được nâng cấp và vượt lên trên việc đáp ứng nhu cầu ăn mặc.”
Dù thế nào thì cũng chẳng ai phủ nhận được sự tương đồng trong quá trình lao động sáng tạo của các nhà thiết kế với các nghệ sĩ. Cũng như Alice dù không công nhận thời trang là một ngành nghệ thuật nhưng cũng không phủ nhận việc nó vẫn mang một số thuộc tính của nghệ thuật, và khi thời trang đạt đến hình thái xuất sắc nhất thì các thiết kế ấy hiển nhiên là những đối tượng hoàn toàn xứng đáng được trưng bày trong bảo tàng. Mà bảo tàng, chính là thánh địa của các tác phẩm nghệ thuật.
Bởi vậy, chuyện tranh cãi này, trên quan điểm của những người như tôi, quả thực là không cần thiết. Hay nói theo cách của Pierre Bergé, “Thời trang không phải là nghệ thuật, nhưng nó cần một nghệ sĩ sáng tạo ra nó”. Phải, như cái cách mà Cristóbal Balenciaga đã “định hình” thời trang và trở thành người mà Dior gọi là “Bậc thầy của tất cả chúng ta” (The Master of us all). Như cái cách mà huyền thoại người Tây Ban Nha này đã tạo ra những phom dáng gây shock đẹp như một bức tranh hay một tác phẩm điêu khắc vào những năm 1950 – thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp của ông.
Quay trở lại với Rei Kawakubo, cái tên không cần phải bàn về tầm ảnh hưởng, và bộ sưu tập “Body meets Dress, Dress meets Body” 1997. Tôi muốn nhắc bạn nhớ rằng yếu tố cốt lõi của bộ sự tập này nằm ở một ý tưởng mà tôi cho là (xin thứ lỗi nếu quá lời) thiên tài: Quần áo có thể là cơ thể, và cơ thể cũng có thể là quần áo (hay nói cách khác: quần áo có thể “mặc” chúng ta, thay vì chúng ta mặc quần áo). Và thế là, Rei bắt đầu thiết kế những “cơ thể” với hình dáng méo mó và những “cục bướu” lớn ở trước ngực, sau lưng, phần hông và phần “đuôi”. Đây là những gì bà chia sẻ: “Tôi không mong đợi rằng đây sẽ là những trang phục dễ ứng dụng để có thể mặc hàng ngày. Nhưng các thiết kế của Comme des Garcons sẽ luôn là những gì mới lạ và truyền cảm hứng với thế giới. Tôi nghĩ việc diễn dịch các suy nghĩ thành hành động quan trọng hơn việc lo lắng xem thiết kế của mình cuối cùng có được mặc hay không.”
Bingo! Câu hỏi phía trên đã được trả lời một lần nữa, và quan điểm của Giorgio Armani cũng trở nên sáng tỏ hơn nhờ vào minh chứng này.
Suy cho cùng, thời trang hay nghệ thuật, đều tôn sùng những giá trị về thẩm mỹ, về cái đẹp, về khả năng chạm đến cảm xúc hay tư tưởng (mặc dù “cái đẹp” trong khái niệm của mỹ thuật ngày nay cũng chỉ còn là một khái niệm tương đối). Các nhà thiết kế hay các nghệ sĩ thì cũng đều có chung niềm đam mê với các hình khối, màu sắc, đều trăn trở với những sự kiện xã hội, lịch sử, văn hoá. Sự đồng điệu đó cho phép thời trang sử dụng nghệ thuật như một hình mẫu trực quan cho những diễn dịch đương đại của mình. Nói một cách dễ hiểu hơn, thời trang vay mượn cảm hứng, triết lý, tư tưởng, thủ pháp của nghệ thuật. Thời trang vay mượn luôn cả địa vị của nghệ thuật trong văn hoá nhân loại để nuôi dưỡng “kinh đô văn hoá” của chính nó và những thứ mà nó tạo ra, thông qua việc mời các nghệ sĩ tham gia vào quá trình sáng tạo của nó. Kết quả là, họ tạo ra các tác phẩm chung, họ nâng thời trang lên một đẳng cấp mới, họ đưa các nghệ sĩ đến gần công chúng hơn – và, cuối cùng, họ tạo ra lợi nhuận cho cả hai.
Một tình yêu vĩnh cửu?
Cho đến giờ phút này, mối liên hệ giữa thời trang và nghệ thuật đã trở nên quá khăng khít. Một dấu hiệu điển hình chính là việc sàn diễn Thu Đông 2016 đã gợi nhớ mọi thứ về những tượng đài của các ngành nghệ thuật, từ các tác phẩm theo trường phái siêu thực của Savador Dalí, cho tới các tác phẩm điêu khắc khổng lồ theo trường phái tối giản của Richard Serra hay các tác phẩm theo trường phái Pop Art đầy sinh động và màu sắc của Andy Warhol.
Thời trang và nghệ thuật có một khả năng hợp nhất và hoà quyện tuyệt vời. Trên thực tế, đó là hình thức kết hợp mang lại thành công vang dội đến mức, trong vòng hơn một thập kỉ trở lại đây những thủ lĩnh của hai địa hạt này không ngừng tìm đến nhau, ồ ạt đến nỗi có thể bạn sẽ cảm thấy choáng ngợp nếu như tôi kiên nhẫn liệt kê hết những cái tên nghệ sĩ được xếp cạnh tên của các hãng thời trang danh tiếng hàng đầu thế giới. Bởi vậy, có lẽ tôi chỉ nên mời bạn thử lướt qua bảng danh sách các nghệ sĩ hợp tác với Louis Vuitton trong vòng một thập kỉ: Takashi Murakami (2007), Richard Prince (2008), Yayoi Kusama (2012), Jake & Dinos Chapman (2013), Daniel Buren (2013), Jeff Koons (2017).
Điều tôi muốn nói ở đây là: Nếu một thứ tồn tại qua thử thách một trăm năm, nó không thể là một trào lưu nhất thời. Nghệ thuật và thời trang – đó chắc chắn không phải một mối tình chớp nhoáng.
Về cơ bản, thời trang sẽ luôn hoà quyện với nghệ thuật theo năm hình thức:
(1) Nghệ sĩ trở thành nhà thiết kế thời trang (fashion designer, not custome designer);
(2) Nhà thiết kế thuê các nghệ sĩ tạo ra các chi tiết trang trí cho trang phục của mình (ví dụ điển hình là chiếc áo khoác trắng có đính bức chân dung làm bằng vải tulle của Maison Margiela trong bộ sưu tập Haute Couture Xuân Hè 2017, được thiết kế bởi John Galliano và tác phẩm gắn trên áo được thực hiện bởi Benjamin Shine);
(3) Thời trang áp dụng một phong cách đương đại nào đó vào việc vẽ ra một motif trang trí lên trang phục (ví dụ như bộ sưu tập Thu Đông 1966 của Saint Laurent với cảm hứng từ Pop Art);
(4) Màn trình diễn một bộ sưu tập trở thành một hoạt cảnh mang tính lịch sử nghệ thuật (art-historical tableaux vivant, ví dụ như show catwalk của Vivienne Westwood năm 1994, “trích dẫn” các tác phẩm của Franz Xaver Winterhalter và các nghệ sĩ khác dưới thời Đế quốc thứ hai – tức vương triều Bonaparte được cai trị bởi Napoléon III);
(5) Phương thức diễn đạt của thời trang trên các tạp chí hoặc các phương tiện quảng bá truyền thông khác đặt các thiết kế vào một môi trường nghệ thuật (ví dụ như một fashion film dài 1 phút 44 giây của Gentle Monster được thực hiện bởi Erik Madigan Heck, với diễn xuất của Tilda Swinton và được lấy cảm hứng từ bộ phim kinh điển “The Seventh Seal” của một trong những đạo diễn vĩ đại nhất thế kỷ 20 Ingmar Bergman).
Ngày nay, thời trang đã tiến những bước đầu tiên vào các bảo tàng nghệ thuật. Ngành công nghiệp mang lại lợi nhuận khổng lồ này, thậm chí còn xây dựng nên những bảo tàng thời trang riêng (Christian Dior, Gucci, Balenciaga… đều có các bảo tàng của riêng mình), và trở thành nhà đầu tư cho các dự án nghệ thuật, đặc biệt là nghệ thuật đương đại. Một lần nữa thời trang lại đến gần hơn với “người tình trăm năm” của mình thông qua những campaign quảng cáo được đầu tư mạnh mẽ về yếu tố nghệ thuật (Gucci là một điển hình), các concept store được xây dựng như những gallery thu nhỏ, và các sự kiện triển lãm thời trang.
Trong bối cảnh mà nghệ thuật đương đại đang phát triển rực rỡ, phá vỡ các quy chuẩn truyền thống và thách thức nghệ thuật hàn lâm, thì tương lai cho mối tình giữa nghệ thuật và thời trang sẽ còn rộng mở, những sự kết hợp sẽ còn nở rộ hơn nữa. Sau tất cả, tôi tin rằng những người đi tiên phong trong việc gìn giữ ngọn lửa sáng tạo của cả hai sẽ biến mối tình này trở thành một tình yêu vĩnh cửu.
(Người viết có tham khảo thông tin từ một số bài báo và tài liệu nghiên cứu của nước ngoài, trong đó có theguardian.com và encyclopedia.com)
P.S:
Đây là bài viết mình thực hiện cho chuyên mục Fashion Discovery trên J.O.Y số thứ 2. Mình để nguyên layout cho dễ đọc nhưng vẫn để full bài viết phía dưới caption (bài khá dài, chứa rất nhiều thông tin và ngốn khá nhiều thời gian của mình cho công đoạn nghiên cứu cũng như lựa chọn hướng tiếp cận, cấu trúc bài viết và chắt lọc thông tin, sự kiện).
Mọi người có thể tìm mua J.O.Y Issue 2 tại các hiệu sách lớn trên toàn quốc, phố sách Đinh Lễ - Nguyễn Xí (HN) hoặc đặt mua online trên các kênh phân phối như Tiki, Shopee, Fahasa. Cảm giác cầm một ấn phẩm trên tay để đọc nhâm nhi thích lắm <3.
Đây có thể là một bài không dễ đọc nhưng với những người đam mê tìm hiểu thì mình hy vọng có thể chia sẻ được nhiều dữ liệu hay ho với các bạn. Cheers <3)
**Nội dung này được tạo ra bởi Daoonclouds theo order của J.O.Y Magazine-Book Issue 2 và đã được mua bản quyền bởi thương hiệu Bloombooks. Việc đăng lại trên page Daoonclouds đã được xin phép. Bất kì bên thứ ba nào có thể chia sẻ post nhưng không có quyền copy để đăng lại nội dung này.
the seventh seal 在 國立故宮博物院 National Palace Museum Facebook 的最佳貼文
本季的【#筆歌墨舞–#故宮繪畫導覽】也有一些精選的小品冊頁,像【宋 馬遠 小品(冊)】,畫心是特別的獨木舟式,裝池形式相當別致。這次一共展出第四、五、六、七開,附圖是第四開,繪茶花和牡丹,第五開描繪葡萄、桃實,設色濃麗,用筆極精,花葉脈絡絲毫不茍。第六、七開是山水人物,繪山閣對坐,策杖登高,水上乘舟,具有清曠脫凡的風韻。畫雖為無名款,但被歸於馬遠(活動於1180-1224)名下。畫幅雖小,然構圖布局呈現畫家風格特色。
【Intimate Scenes】Ma Yuan (fl. 1180-1224), Song dynasty
This album boasts a selection of paintings of camellias, peonies, grapes, and peaches. Their brushwork is impeccable, to the degree that the veins on the flowers and leaves are painted to near perfection. Quite uniquely, the paintings on two of the leaves were mounted with canoe-shaped borders. The remaining leaves contain landscapes and human figures. Their scenery includes hills and pavilions, with travelers traversing the mountains, staffs in hand, or navigating rivers in boats. The images all have a refreshing character, as though unencumbered by the world.
The paintings do not bear the artist's seal, but they have been attributed to Ma Yuan (fl. 1180-1224); despite their small size, his signature style can be discerned in these works' compositions. The selections on display represent the fourth, fifth, sixth, and seventh leaves in Ma's Intimate Scenes collection.
*************************
🌐網站:https://theme.npm.edu.tw/exh109/Painting10907/index.html
🌐 English: https://theme.npm.edu.tw/exh109/Painting10907/en/page-1.html
🌐日本語:https://theme.npm.edu.tw/exh109/Painting10907/jp/page-1.html
the seventh seal 在 Phê Phim Youtube 的最讚貼文
Phê Phim News: ĐÃ CÓ PHẢN DIỆN CỦA THOR 4 | BLACK WIDOW TUNG TRAILER CUỐI | MAD MAX NGOẠI TRUYỆN?
? FOLLOW/LIÊN HỆ CHÚNG MÌNH TẠI ?
?WEBSITE ĐỈNH ► https://phephim.vn
?FACEBOOK CHẤT ► https://www.facebook.com/phephim/
?GROUP NHỘN NHỊP ► https://www.facebook.com/groups/1882192815406120/
?INSTAGRAM ► @phe.team & @phephim.official
?EMAIL ► contact@pheteam.vn
_________________
Nội dung: Ngân
Giọng đọc: Linh
Editor: Nhân
Tin 1: The New Mutants chưa bao giờ được quay phim lại
https://ew.com/movies/the-new-mutants-reshoots-josh-boone-maisie-williams/
Tin 2: TRAILER MỚI
Black Widow
https://www.youtube.com/watch?v=ybji16u608U
Tin 3: MAD MAX SẼ CÓ NGOẠI TRUYỆN VỀ FURIOSA??
https://collider.com/the-sneider-cut-ep-29-coronavirus-sxsw-james-bond-onward-review/
https://fullcirclecinema.com/2020/03/07/mad-max-prequel-furiosa/?fbclid=IwAR3gApVk3Ce9CmytCOEG0vxEhI2FyHQI6uwJZFjj-CKNaGw5HP6AGthmVXw
Tin 4: Christian Bale vào vai phản diện trong Thor 4
https://www.etonline.com/media/videos/tessa-thompson-confirms-christian-bale-will-play-the-villain-in-thor-love-and-thunder?fbclid=IwAR3eGxKf_wrNUw8oP5Bqv4xqTgRk5v9j_GIfOlfaD34Qk_V5T662uueygso
BXH:
Bắc Mỹ: https://www.boxofficemojo.com/weekend/2020W10/?ref_=bo_wey_table_1
Việt Nam: https://boxofficevietnam.com/#1543824640456-16ae0ab0-64e8
Điểm tin:
1. James Wan chuẩn bị làm phim quái vật với Universal
https://variety.com/2020/film/news/james-wan-universal-monster-movie-1203526601/
2. Diễn viên Max Von Sydow qua đời
https://deadline.com/2020/03/max-von-sydow-dies-flash-gordon-the-seventh-seal-actor-was-90-1202877327/amp/
3. King Joffrey của Game of thrones trở lại màn ảnh nhỏ
https://ew.com/tv/jack-gleeson-joffrey-game-of-thrones-returning-tv/?utm_source=instagram&utm_medium=social&utm_campaign=entertainmentweekly_entertainmentweekly&utm_content=like2buy&utm_term=curalate_like2buy
4. John Boyega ký thoả thuận với Netflix
https://variety.com/2020/film/news/star-wars-john-boyega-netflix-1203528588/
the seventh seal 在 pennyccw Youtube 的最讚貼文
Allen Iverson scored enough points to catch Shaquille O'Neal but not enough for the Philadelphia 76ers to catch the Charlotte Hornets.
Iverson scored 39 points to take over the league scoring lead from O'Neal but the Hornets found the range in overtime and dealt the 76ers a 117-110 loss that dumped them into seventh place in the Eastern Conference.
Elden Campbell scored seven of his 18 points in overtime for the Hornets, who blew a 21-point first-half lead and needed a reverse dunk by Eddie Jones off an airball by Chucky Brown to force the extra session with 2.9 seconds left in regulation.
"We missed our free throws in the fourth quarter (5-of-9) and missed a big box-out at the end to win the game," Philadelphia coach Larry Brown said. "We talked about boxing out during the timeout. Eddie Jones was incredible for them."
"That was luck. I saw the ball was short," said Jones, who scored 28 points and did a credible job on Iverson.
Iverson had given the 76ers a 100-98 lead with a 3-pointer with 6.8 seconds to go. But he scored only four points in overtime, missing 21-of-35 shots and 7-of-16 free throws overall, as his play resembled the wild offensive game he displayed as a rookie.
"The kid is awesome," Hornets interim coach Paul Silas said. "They ran plays and set great picks for him and he made us pay."
"In overtime, they made some shots and we missed some," Iverson said. "We just didn't execute like we'd like to."
Nevertheless, Iverson is averaging 26.61 points while O'Neal, the superstar center of the Los Angeles Lakers, is at 26.47. On Wednesday, Iverson's 76ers host the Detroit Pistons and O'Neal's Lakers entertain Portland.
If the Sixers (27-22) win, they will be no lower than seventh in the East. They could finish sixth if Milwaukee (28-21) loses at New Jersey or as low as eighth if they lose and New York (26-23) defeats Miami.
"Seventh or eighth means we are still in the playoffs," said Sixers center Matt Geiger, who had 22 points and 13 rebounds but was saddled by foul trouble in trying to defend Campbell in overtime. "We played well enough to get in. ... We will just have to get started tonight with playoff basketball. It is upon us."
David Wesley had 19 points and 10 assists, Bobby Phills scored 17 points and Eldridge Recasner added 16 for Charlotte, which was eliminated from the playoff race Monday but bounced back to beat Philadelphia for the first time in three meetings this season. The Hornets scored the most points against the 76ers this season after combining for only 136 in the first two games.
"We know we're a playoff team," said Jones, who was acquired in a mid-season trade. "We may not be in the playoffs, but we know we're a playoff team."
After a 4-11 start that led to the resignation of coach Dave Cowens, Charlotte (25-24) has gone 21-13 under Silas and visits Boston on Wednesday.
"It's an important game," Silas said. "We're going to do all we can to win it. It would be nice to finish the season on a winning note."
Campbell opened the overtime scoring with a free throw to give the Hornets the lead for good and Wesley drilled a 3-pointer. Philadelphia's Aaron McKie made a jumper but Campbell responded with a nine-footer for a 106-102 lead with 2:59 to go.
Iverson made two free throws but Campbell hit another jumper. McKie's basket cut the deficit to 108-106 with 1:56 left before Phills, Campbell and Jones scored in a 38-second span to seal it at 114-106 with 43 seconds to play.
"We went to Elden a lot late in the game trying to foul Geiger out," Silas said. "He made several big shots in the overtime."
Chucky Brown scored 14 points and Campbell grabbed 11 rebounds for the Hornets, who shot 47 percent (39-of-83) from the field and made 32-of-39 free throws. Campbell and Wesley made six steals each and Jones added five and four blocks.
Rookie Larry Hughes scored 13 points and McKie and Eric Snow added 12 apiece for the Sixers, who shot 45 percent (42-of-94) and held a 48-44 rebounding edge. George Lynch grabbed eight rebounds and Snow handed out eight assists.
The Hornets shot 57 percent (12-of-21) and held the Sixers to just 27 percent (6-of-22) in the first quarter, opening a 36-16 lead. Jones scored 12 points in the period and his dunk gave Charlotte its largest lead at 49-28 with 4:09 left in the second quarter.
The Sixers closed to 58-42 at halftime and Iverson and Geiger scored nine points each in the third quarter to help cut the deficit to 77-74. Hughes' three-point play gave Philadelphia an 80-79 lead with 10:08 left in the fourth quarter.
"If we could have guven the energy we gave in the second half in the beginning of the game, we could have won this game," Brown said. "We can't expect to play this way during the playoffs."
the seventh seal 在 pennyccw Youtube 的最佳貼文
For Allen Iverson, it was a game to forget.
With Philadelphia fighting for playoff position, Iverson hit just 2-of-17 shots from the field in his personal battle against Stephon Marbury and the 76ers fell to the New Jersey Nets, 86-79.
The 76ers (21-19) dropped into a tie with Cleveland for seventh place in the Eastern Conference, one-half game ahead of New York. The top eight teams make the playoffs, where the Sixers have not been since 1991.
Iverson finished with just six points, barely surpassing his season-low of five in an 85-80 loss to Cleveland. In that game, Iverson was benched for the final three quarters by coach Larry Brown following a sideline disagreement.
"Today, it was a case of me missing shots I normally make," Iverson said. "I just couldn't get it going. I couldn't get into any type of flow. I just had a bad game."
Despite Iverson's struggles, the 76ers rallied from a 15-point first-half deficit and took their first lead of the game, 44-43, on a short jumper by Matt Geiger with 10:50 left in the third quarter.
But Philadelphia's front line was unable to contain Keith Van Horn, who scored seven points to spark a 12-0 third-quarter run. Van Horn finished with 26 points and 12 rebounds, including 18 points in the second half.
"In the second half, I didn't have as may double-teams to deal with so I had my opportunities to score," Van Horn said.
The Sixers pulled within one on two occasions in the final period but were unable to get over the hump. Iverson missed a floater in the lane with 2:18 left and Aaron McKie blew a layup with 46 seconds to go to exacerbate Philadelphia's shooting problems.
Tyrone Hill led Philadelphia with a season-high 23 points and 13 rebounds, hitting 10-of-16 shots. But the rest of the Sixers shot just 27 percent (18-of-66) from the field.
The Nets were not much better, shooting 35 percent (30-of-86).
Although he hit just 5-of-15 shots and had seven turnovers, Marbury finished with 14 points, 10 assists and five steals and locked up Iverson, who fell decimal points behind Los Angeles Lakers center Shaquille O'Neal for the NBA scoring lead.
"I think you can't do any better job than Stephon did on Iverson," Van Horn said. "When we play defense like this we're tough to beat."
As the top point guards in the 1996 draft, Iverson and Marbury have their own personal rivalry. Iverson scored 23 points and Marbury had 18 and 12 assists in Philadelphia's 96-92 win at New Jersey 11 days ago.
Today was a different story as the Sixers appeared listless from the outset.
New Jersey scored the first eight points en route to a 29-18 lead at the end of the quarter. Kendall Gill scored eight of his 15 points in the period while Philadelphia hit just 5-of-21 shots and committed five turnovers.
"I was sick during the first three minutes of the game with the way we started in a big game like this," said Sixers coach Larry Brown.
A running jumper and a dunk by Kerry Kittles to start the second quarter helped New Jersey build its biggest lead at 33-18.
Geiger lifted the Sixers with six straight points to spark a 17-5 run, pulling them within 38-35. A layup by Geiger capped the spurt with 3:02 left in the half.
After Philadelphia moved ahead, Van Horn hit a 22-footer, scored on a dunk off a pass from Gill and sank a pair of free throws to start a 12-0 run that opened a 55-44 lead.
A dunk by Larry Hughes capped an 8-0 fourth-quarter burst and pulled the Sixers within 69-68 with 7:48 left. Van Horn answered with two free throws, a short hook and a 16-foot jumper to increase New Jersey's lead to 75-68 with 6:12 remaining.
Philadelphia fought back again. McKie, who finished with 15 points, hit an 18-foot jumper, Iverson converted a pair of free throws and Eric Snow scored on a layup to cut the deficit to 75-74 with 4:20 left.
A dunk by Scott Burrell and a pair of free throws by Van Horn gave New Jersey a 79-74 lead with 3:31 left. Marbury hit four free throws and Gill added two in the final 2:08 to seal the win.
the seventh seal 在 PhilSoc Presents: The Seventh Seal (1957) dir. Ingmar Bergman 的推薦與評價
Watch the film ahead of time! We're going to discuss it and the ideas it presents afterwards on Zoom. Zoom Link:... ... <看更多>
the seventh seal 在 The Seventh Seal (Ingmar Bergman, 1957) - Pinterest 的推薦與評價
Ingmar Bergman's Seventh Seal Bergman Movies, Bergman Film, Ingmar Bergman, Max Von Sydow. Lady Gaga's black skullcap and bodysuit are one of the more ... ... <看更多>